Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 231: Chương 231: Điều chế nước thuốc (1)




Trương Huyền dĩ nhiên không phải giả vờ giả vịt.

Ở tàng thư khố của vương thất hắn thấy qua mấy nghìn quyển sách liên quan tới độc vật. Tuy rằng đều là căn bản, cho dù học tập tất cả, cũng không đủ để người ta trở thành độc sư chính thức. Nhưng đối với hắn mà nói, vậy đã đủ rồi.

Hiện tại mục đích của hắn, cũng không phải là biến thành độc sư, nắm giữ nghề nghiệp này, mà là nghĩ biện pháp điều chế mười loại độc vật này thành nước thuốc không độc, giúp Thẩm Hồng nâng cao tinh khí thần.

Cái này lại đơn giản hơn nhiều.

Lại giống như trở thành chính thức luyện đan sư rất phiền phức. Nhưng học được điều chế một hai loại dược linh tinh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tinh thần hắn thoáng động, rất nhiều sách liên quan tới độc vật hắn nhìn thấy được ở tàng thư khố của vương quốc lập tức “rào rào” mở ra.

- Chính xác!

Tinh thần hắn tập trung. Tin tức chính xác ghi lại trong thư tịch lập tức hình thành một quyển sách hoàn chỉnh, xuất hiện ở trước mắt.

Hắn nhẹ nhàng mở ra.

- Độc có thể hại người cũng có thể cứu người. Không thể phủ định tất cả. Học tốt cách sử dụng độc, thậm chí còn có thể khiến cho người ta chết đi sống lại...

Trên sách viết đầy những văn tự.

Trương Huyền biết đây là nội dung chính xác thông qua Thiên Đạo Đồ Thư Quán chỉnh sửa lại, lúc này không nói nhiều nữa, nhìn qua từng đoạn.

Vừa nhìn tới, hắn không khỏi xúc động.

Quả nhiên giống như đám người Lưu Lăng nói, nghề nghiệp này, bác đại tinh thâm, không phải sớm chiều là có thể học được.

Chỉ có điều, có Thiên Đạo Đồ Thư Quán chỉnh lý ra bí tịch chính xác, tương đương với nối thẳng đại đạo, việc học đơn giản hơn rất nhiều.

Hắn không ngừng lật xem sách ở trong đầu, hiểu biết đối với nghề nghiệp độc sư này cũng dần dần sâu sắc hơn. Đối với bản thân của độc hắn cũng hiểu càng nhiều hơn.

Không biết qua bao lâu, hắn lật đến trang cuối cùng.

Trương Huyền chỉ cảm thấy toàn thân chấn động. Kiến thức liên quan tới độc sư, trong nháy mắt đã thông hiểu, trở thành một phần trong trí nhớ. Tuy rằng giống như dự đoán, không thành độc sư, nhưng đối với độc vật lại hiểu rõ hơn rất nhiều.

- Ừ? Đây là cái gì?

Đối với độc có hiểu biết sâu hơn, tinh thần Trương Huyền thoáng động, đột nhiên nhìn thấy được nơi sâu nhất trong thân thể, che giấu một khí đen mờ nhạt.

- Ở trong này từ khi nào vậy?

Trước đó không biết, cho dù nhìn thấy hắn cũng không cảm nhận được cái gì. Nhưng bây giờ xem nhiều sách có liên quan tới kịch độc như vậy, dĩ nhiên hiểu rõ, nhất định là khí độc.

Chỉ có điều... khiến cho hắn kỳ quái chính là, nó tiến vào trong cơ thể khi nào?

Mấu chốt nhất chính là... tại sao hắn vẫn không phát giác ra?

- Lão tổ, lão tổ...

Đang định nhìn kỹ xem đây rốt cuộc là thứ gì, có thể có ảnh hưởng đối với hắn hay không, hắn liền nghe được bên tai vang lên tiếng Thẩm Truy bệ hạ lo lắng gọi.

Hắn không để ý tới nghiên cứu nữa, mở mắt nhìn lại.

Chỉ thấy Thẩm Hồng lão tổ trước đó nằm ở trên giường hấp hối, hiện tại thấy đã muốn không mở mắt ra được nữa, sẽ chết bất cứ lúc nào.

Nếu như so sánh hắn với ngọn đèn, vừa nãy chỉ là lửa rất nhỏ, mà bây giờ, gió thổi lên, lập tức liền có thể có thể tắt. Cho dù kiên trì, cũng không kiên trì được mấy phút.

- Ai... mọi người đều có lúc phải chết. Thẩm Truy bệ hạ nén bi thương!

- Xin thứ cho chúng ta bất lực...

Đám người Lưu Lăng cũng nhìn ra được trạng thái của Thẩm Hồng hiện nay, không nhịn được đồng thời lắc đầu.

Loại tình huống này đã không khác lắm so với người chết. Bọn họ chỉ là danh sư nhất tinh, lại không có bất kỳ biện pháp nào. Hơn nữa cho dù nghĩ ra biện pháp, khẳng định cũng không kịp.

Ánh mắt Thẩm Truy bệ hạ lộ ra sự không cam lòng.

Tốn tâm huyết và trả cái giá cực lớn, đặc biệt mời ba danh sư qua, vẫn không có bất kỳ biện pháp nào. Vốn tưởng rằng vị Dương sư này không biết từ nơi nào xuất hiện, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Kết quả... hắn so với ba người kia còn không đáng tin cậy hơn!

Không ra tay cứu giúp ngược lại cũng thôi. Thời khắc mấu chốt, còn chuẩn bị cái gì mê dược, độc dược...

Ta là gọi ngươi tới cứu người, không phải bảo ngươi tới làm thí nghiệm...

Trong lòng càng nghĩ càng giận, Thẩm Truy bệ hạ quay đầu lại nhìn về phía người đang đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, muốn xem thử người này có gì có thể nói, lại thấy hắn chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào.

- Dương sư, lão tổ đã không kiên trì nổi, nếu không cứu, lại không kịp nữa...

Thẩm Truy bệ hạ cố nén lửa giận muốn bạo phát, cắn răng nói.

- Điều chế nước thuốc trước!

Trương Huyền mở miệng.

Chỉ liếc mắt thoáng nhìn hắn cũng biết, nếu không nghĩ biện pháp nữa, vị Thẩm Hồng trước mắt này sẽ không qua nổi mười phút nữa. Bởi vì vậy, hắn cũng chỉ có thể điều chế ra nước thuốc trước, hi vọng thứ này có tác dụng!

- Điều chế nước thuốc...

Không nghe được lời này còn tốt, vừa nghe được lời này, Thẩm Truy bệ hạ lại không kìm chế được lửa giận nữa.

- Dương sư, sinh mạng của lão tổ nguy hiểm sớm tối, không phải là chỗ cho ngươi thử nghiệm nước thuốc độc sư...

- A?

Trương Huyền nhìn qua:

- Vậy ý của ngươi là...

- Nếu như Dương sư có biện pháp khác, vẫn mong ra tay. Có thể cứu chữa lão tổ, Thiên Huyền vương quốc ta nguyện ý kính dâng bất kỳ vật gì!

Thẩm Truy bệ hạ nói.

- Ta không phải đang cứu chữa sao? Chờ một lát điều chế được nước thuốc, cho lão tổ các ngươi dùng. Chờ hắn khôi phục một chút thể lực, lại nghĩ biện pháp hỗ trợ giải quyết.

Không để ý tới đối phương có tức giận hay không, Trương Huyền hờ hững đáp lại một câu.

Nghe hắn nói như thế, Thẩm Truy bệ hạ thiếu chút nữa thì phun một búng máu ra ngoài.

Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?

Ý của ta rất đơn giản, ngươi lại không có bản lĩnh của độc sư, cũng đừng điều chế độc dược gì cả, tận dụng thời gian nghĩ biện pháp cứu người mới là vương đạo... Kết quả, chẳng khác nào không nói

Thật ra hắn không biết, Trương Huyền hiện tại cũng không có biện pháp tốt hơn.

Lúc này Thẩm Hồng, không động thủ cũng sẽ chết bất cứ lúc nào. Lại động một cái, không chết cũng phải chết. Biện pháp duy nhất chính là điều chế xong nước thuốc, khiến cho hắn khôi phục một ít thể lực đánh quyền, để cho Đồ Thư Quán phát ra sách. Bằng không, thật sự không có phương pháp thứ hai.

Ba vị danh sư thấy người này đến bây giờ còn kiên trì muốn điều chế thuốc, mỗi một người đều phẫn nộ.

- Thẩm Truy bệ hạ, để cho Dương sư điều chế thuốc đi!

Đè nén cảm giác không hài lòng, Lưu Lăng vung cánh tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.