Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1117: Chương 1117: Đơn phương bị đánh (1)




- Hóa Thanh trì, có cực trợ giúp lớn đối với hồn lực, có thể tăng thêm tu vi. Nếu như luận võ tuyển chọn, quả thực là thích hợp nhất!

Suy tư một lát, Diệp Tiền gật gật đầu:

-Tốt, vậy thì tỷ thí tu vi, lấy các nước chư hầu làm đơn vị, ba trận hai thắng! Chỉ là, chúng ta luận bàn, dĩ hòa vi quý, đến điểm là dừng, chỉ cần một bên nhận thua, như vậy sẽ coi như không có gì, không cần thiết phải phân ra sinh tử...

- Thái tử điện hạ, phương pháp này ta không đồng ý!

Thầy Hồng đứng dậy.

Rất rõ ràng ba thế lực bên kia đã nghĩ kỹ biện pháp, đang ép buộc bọn hắn, nếu như thực sự đồng ý, chẳng phải sẽ nhất định phải thua hay sao?

Mặc dù vừa rồi hắn buông tha La Chiêu, không có tiếp tục truy cứu, xem như giữ lại chút mặt mũi.

Thế nhưng với liên minh đối phương, chuyện này căn bản không quan trọng Dù sao thi đấu liên quan tới phúc lợi của Danh sư, dùa là ai cũng khó có khả năng bởi vì tình cảm riêng tư mà làm cho cả các nước chư hầu chịu tiếng xấu bị thua.

Lại nói, La Chiêu cũng không ngốc, hắn biết rất rõ bản thân không có đoạt đồ vật, mình chỉ bị đối phương vu hãm. Đừng nói là cảm ơn, nhất định trong lòng còn đang suy nghĩ xem nên thế nào trả thù lại. . . Cơ hội như vậy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Phùng Vũ lại càng không cần phải nói. . . Bị đánh tới mức hoàn toàn biến dạng, tâm lý đã sớm bị kìm nén không thở ra một hơi.

Bọn hắn đã mài đao xoèn xoẹt, Trần Việt là người duy nhất không bị tổn thương, làm sao có thể lùi bước cơ chứ? Cho nên tự nhiên hắn gánh vác quyền lên tiếng, mà đoán chừng, những lời này đã được bọn hắn thương nghị tốt từ trước khi đến rồi.

- Sao?

Diệp Tiền nhìn qua.

- Điện hạ cũng đã nhìn thấy rồi đó, bọn hắn đều sử dụng Hợp Linh đan, tu vi tăng nhiều. Mà chúng ta vừa tới Đế đô, không có cơ hội mua sắm, tu vi so với bọn hắn còn thấp hơn. Nếu như tỷ võ, Chỉ sợ tỷ lệ chiến thắng của Hồng Phong đế quốc sẽ rất nhỏ!

Thầy Hồng cũng không kiêng kị mà nói thẳng.

Chuyện này cũng không cần phải kiêng kỵ, đối phương có Hợp Linh đan trợ giúp, phía bên mình không có, so ra kém cũng không tính là gì cả.

- Danh sư không giống như những nghề nghiệp khác. Mặc dù tu vi không phải là quan trọng nhất, thế nhưng cũng có hạn định. Tu vi không đủ, tất cả đều là lâu đài trên cát! Các ngươi tới chậm, không tìm được Hợp Linh đan, không trách được chúng ta a!

Trần Việt khẽ nói.

- Hóa Thanh trì, có ích lợi đối với tu vi, chuyện tu vi thấp, không cần phải lấy cớ!

Phùng Vũ nói chen vào.

- Thầy Hồng, buổi trưa ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hai người chúng ta đều rõ ràng, chuyện này không nói cũng được. Ân oán này, chúng ta có thể để sau này tính toán. Chỉ là. . . Để các hậu bối tỷ thí tu vi, quyết định danh ngạch. Đây là phương pháp công bằng nhất, thích hợp nhất, nếu như ngươi cảm thấy không thắng được, ta thấy các ngươi trực tiếp nhận thua là được rồi!

La Chiêu cũng lạnh lùng nhìn qua.

Ba người cùng chung mối thù, lập tức bức thầy Hồng đến tuyệt cảnh.

- Nhận thua sao?

Ngay khi Hồng sư đang không biết trả lời như thế nào thì Trương Huyền lần nữa mở miệng:

-Điều đó không có khả năng! Muốn nhận thua cũng là các ngươi!

- Không sai, cũng là các ngươi nhận thua!

Biết người thanh niên này có trí tuệ và ý tưởng khác người, còn có chủ kiến hơn so với hắn, Hồng sư gật đầu ứng tiếng.

- Chúng ta nhận thua? Dựa vào cái gì, quy tắc là do chúng ta nói, ngươi so sánh cũng không dám so, không nhận thua còn muốn làm cái gì cơ chứ?

Trần Việt cười lạnh.

- Quy tắc các ngươi nói ra thì làm sao chứ?

Mí mắt Trương Huyền nhấc lên.

- Đúng vậy, quy tắc cũng không phải là nhà của các ngươi!

Thầy Hồng cũng kịp phản ứng, tiếp tục hát đệm theo hắn.

- Quy tắc không phải nhà của chúng ta, cảm thấy không thích hợp thì ngươi cũng có thể nói, chỉ là. . . Chỉ cần nói ra yêu cầu có thể khiến cho mọi người đều đồng ý là được!

Khóe miệng Trần Việt nhếch lên.

Ý tứ của hắn rất đơn giản, ba nhà chúng ta đã liên minh, quy tắc mà ngươi nói có khá hơn nữa. Nếu như chúng ta không đồng ý thì cũng là nói nhảm.

Thầy Hồng tứ hiểu ý của hắn cho nên mứoi quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, nhìn hắn sẽ trả lời như thế nào.

- Ồ? Biết không phải là nhà của các ngươi là tốt rồi, vừa vặn ta cũng có một quy tắc mới, muốn nói một chút. Để mọi người cùng nhau thương nghị!

Trương Huyền cười cười.

- Rửa tai lắng nghe!

Trần Việt nói:

- Chỉ là có đồng ý hay không, thì lại không nhất định...

- Ta tin rằng nhất định các ngươi sẽ đồng ý!

Trương Huyền lạnh nhạt nhìn qua:

- Nếu là các nước chư hầu giao đấu, vì sao nhất định phải ba hạng đầu cơ chứ? Vạn nhất bị thương, ngày mai Hóa Thanh trì mở ra, rốt cuộc đi vào hay không vào?

- Đúng a?

Hai mắt thầy Hồng sáng lên, lần nữa ứng tiếng.

- Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trần Việt nhướng mày.

- Ha ha!

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Quy tắc của ta rất đơn giản, chính là. . . Những Danh sư ngũ tinh dẫn đội như các ngươi tiến hành luận võ.

- Đúng vậy, quy tắc rất đơn giản. . . Hả?

Tiếp tục hát đệm, thầy Hồng mới nói được phân nửa thì đột nhiên cứng họng, con mắt trợn lớn nhìn qua Trương Huyền:

- Chúng ta. . . Luận võ?

- Không sai, không chỉ có như thế, vẫn là thầy Hồng một người đồng thời đối chiến với ba người các ngươi!

Trương Huyền tiếp tục nói.

- Đối chiến với ba người...

Thân thể run rẩy một cái, trước mắt thầy Hồng tối sầm lại.

Đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi có thể có biện pháp gì tốt, náo loạn nửa ngày thì ra là ý này sao?

Ngươi đang muốn cái mạng già của ta ah, hay là muốn giết ta?

Không nói đâu xa, ngay cả một mình La Chiêu chưa hẳn ta đã có thể đánh được, đối chiến với ba người. . .

- Ngươi để một mình hắn đối chiến với ba người chúng ta?

Không chỉ Hồng sư ngất, La Chiêu, Trần Việt, Phùng Vũ và tất cả mọi người đều sững sờ. Dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ đần để nhìn về phía hai người.

Thật hay giả vậy?

Hắn vẫn nghĩ phải làm thế nào mới có thể đánh tên này một chầu, không ngờ đối phương chủ động đưa tới cửa. . . Còn có chuyện tốt này nữa sao?

- Thế nào? Ta đã nói xong quy tắc, các ngươi có dám hay không dám?

Trương Huyền mỉm cười.

- Hỏi chúng ta có dám hay không sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.