Đi một hồi, ngay lúc sắp tiến vào Địa Cung thì Trương Huyền ngừng lại:
- Ngươi đừng đi vào, cứ ở phía trên chờ, một mình ta đi vào là được rồi!
- Lão sư...
Lạc Thất Thất sững sờ.
- Thực lực ngươi quá yếu, lại không am hiểu chạy trốn, nếu như thực sự bọn hắn xảy ra chuyện, coi như đi vào thì cũng vô dụng. Ngược lại còn càng làm cho nhiều người xảy ra chuyện hơn! Nếu như không có việc gì. . . Ta sẽ mang bọn hắn đi ra!
Trương Huyền nói.
Có người đi theo, không ít thủ đoạn của hắn cũng không thể dùng được. Không bằng cứ để cho Lạc Thất Thất ở bên trên.
- Cái này. . . Vâng!
Chần chờ một chút, Lạc Thất Thất cắn răng, lại khẽ gật đầu.
Thực lực của nàng quả thực không được, nhất là khi đối mặt với những khôi lỗi kia. Nếu thực sự đi vào, chỉ sợ sẽ giống như trước đó, rơi vào khổ chiến.
Lần này không phải là một người, có thể là rất nhiều, một khi bị cuốn lấy, cho dù có thanh Bán Thánh chi khí như Băng Vũ kiếm thì chỉ sợ cũng rất khó chạy trốn.
Dù sao, sở dĩ Trương sư có thể chém giết gia hỏa kia cũng là lợi dụng kỹ xảo, dùng Hồng Viêm đỉnh vây khốn khôi lỗi kia. Nếu không, một khi chính diện chống chọi, đối phương căn bản không có khả năng cho để hai người có cơ hội chém giết.
- Lão sư, người phải cẩn thận. . . Mặc kệ bọn hắn như thế nào thì người phải cam đoan sự an toàn của bản thân trước a!
Lạc Thất Thất tràn ngập lo lắng nhìn về phía Trương Huyền.
- Yên tâm đi, ta biết bay, đánh không lại, chuyện chạy trốn ta còn có thể làm được!
Trương Huyền nói.
- Ừm, con chờ người và bọn họ ở bên ngoài!
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lạc Thất Thất nhớ tới đủ loại chỗ thần kỳ của đối phương cho nên cũng đã trấn an hơn không ít. Nàng khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, một lát sau đã biến mất trong bóng đêm.
Thấy nàng rời khỏi, Trương Huyền cũng không tiến vào Địa Cung mà là khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi.
Sưu!
Tinh thần khẽ động, Vu hồn ly thể.
Nếu như ở bên trong thực sự có một, hai mươi đầu khôi lỗi Dị Linh tộc mà trước đó đã gặp phải. Như vậy coi như hắn biết bay thì cũng khó có thể đào thoát được .
Dù sao nơi này là Địa Cung, không phải là bầu trời, phải chịu hạn chế độ cao, một khi cả đám đồng thời vọt tới, căn bản không trốn tránh nổi.
Cho nên, dùng Vu hồn đi quan sát địa hình, tìm kiếm đám người Ngọc Phi Nhi, là biện pháp tốt nhất.
Vu hồn là vật chất vô hình, coi như Dị Linh tộc cũng khó có thể phát hiện ra được.
Sưuu!
Vu hồn rời khỏi thân thể, lập tức bay lên, trực tiếp đi đến Địa Cung.
Trong cung điện dưới lòng đất cũng có Dạ Minh Châu mà trước đó đám người Hình Viễn thả xuống, mặc dù ánh sáng ảm đạm, thế nhưng lại có thể thấy rõ tình huống ở chung quanh.
Đưa mắt nhìn qua, nơi này so với địa lao của Ngô Dương Tử còn lớn hơn rất nhiều, không nhìn thấy tận cùng.
Không hổ là chỗ ở của vô số Dị Linh tộc, đủ loại kiến trúc tầng tầng lớp lớp, nếu như không phải âm u thì chỉ sợ hắn sẽ cho rằng đây là một thành thị.
- Có thể để cho Dị Linh tộc sinh hoạt vài vạn năm, khó trách...
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Nơi này có thể là chỗ Dị Linh tộc sinh hoạt vài vạn năm, nếu như xây lại bố trí giống như nhà tù thì coi như hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Dọc theo ánh sáng bay về phía trước.
Đã có Dạ Minh Châu, nhất định là do đám người Ngọc Phi Nhi để lại, chỉ cần đi dọc theo ánh sáng thì nhất định có thể tìm tới chỗ đối phương.
- Có dấu vết chiến đấu...
Đi về phía trước một hồi, hắn tối sầm mặt lại.
Dưới Dạ Minh Châu chiếu rọi, trước mắt có không ít phòng ốc sụp đổ, trên mặt đất còn có vết máu, rất hiển nhiên đã có người chiến đấu qua ở đây.
- Minh Lý Chi Nhãn!
Hai mắt có hoa văn nhúc nhích, Trương Huyền lập tức nhìn sang.
- Bảy canh giờ trước. . . Xem ra là bọn hắn để lại!
Minh Lý Chi Nhãn là do được trời nhận Danh sư ban thưởng, coi như hiện tại là Vu hồn thì cũng có thể sử dụng. Có thể tuỳ tiện xem thấu những dấu vết này được để lại từ lúc nào.
Đi qua quan sát là hắn có thể xác nhận, đây là dấu vết để lại từ hơn bảy canh giờ trước.
Hẳn là khi đám người Ngọc Phi Nhi vừa tiến vào nơi này không lâu đã gặp phải cái gì đó, sau đó tiến hành chiến đấu.
- Làm sao lại không có động tĩnh? Chẳng lẽ. . . Người đã bị giết rồi sao?
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đã xảy ra chiến đấu thì nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu như còn sống, có lẽ là đang chiến đấu, làm sao Địa Cung này lại yên tĩnh tới mức ngay cả một chút thanh âm cũng không có cơ chứ?
Hai mắt tỏa sáng, tiếp tục nhìn lại về phía trước, khu vực này lập tức nổi lên một đống dấu chân loạn xạ.
Những dấu chân này, kích thước không lớn, vừa nhìn đã biết là do nhân loại để lại.
- Là vết chân của bọn họ!
Trải qua Thiên Nhân Danh sư lần thứ ba, năng lực của Minh Lý Chi Nhãn càng thêm cường đại, những dấu chân này không có che dấu cho nên hắn rất nhẹ nhàng đã nhìn ra được. Trương Huyền theo sát dấu chân, mới vừa bay được không xa thì đã vội vàng ngừng lại.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Một tiếng bước chân từ nơi không xa đi tới, mượn nhờ ánh sáng từ Dạ Minh Châu trên đường phố mà hắn lập tức nhìn thấy một đầu khôi lỗi to lớn đang đi nhanh tới.
Gia hỏa này không kém nhiều so với gia hỏa mà hắn vừa chém giết trước đó, toàn thân xám xanh, như là sắt thép rèn đúc mà thành vậy.
Vu hồn của Trương Huyền tu luyện Thiên Đạo công pháp, trong cơ thể không có âm lãnh chi khí. Cho nên đối phương cũng chưa phát hiện ra được. Đầu khôi lỗi này vừa mới bay qua đỉnh đầu hắn thì ngay sau đó hắn lại nhìn thấy vài đầu đang song song đi đến.
- Quả nhiên có rất nhiều...
Còn không tìm được người thì đã thấy chí ít có bảy, tám đầu khôi lỗi luyện chế từ Dị Linh tộc xuất hiện, trái tim Trương Huyền co thắt lại.
Gặp nhiều như vậy, dù là hắn cũng phải chết không nghi ngờ, chỉ sợ đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn. . . Dữ nhiều lành ít!