Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 271: Chương 271: Đưa Lá Trà (1)




Nghe nói như thế, lúc này mọi người mới nhớ tới, thử thách giữa hắn và Lục Tầm còn chưa phân ra kết quả. Tất cả đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn về phía Điền lão.

- Ngươi thắng...

Điền lão thở dài một tiếng, vẻ mặt cay đắng.

Cùng tác giả của bức tranh so tài giám định và thưởng thức sao?

Đùa kiểu gì vậy? Cho dù muốn nói hắn thua, cũng nói không nên lời!

Huống gì, hắn viết tên lên, còn làm cho bức tranh nâng cao gần một cấp bậc.

- Trương lão sư, đây là Tĩnh Thần trà của ngươi!

Trương Huyền thắng, Điền Cương cầm chén trà tới. Hơi nóng quanh quẩn, mùi thơm xông vào mũi. Còn chưa bắt đầu uống, đã khiến cho tinh thần người ta sảng khoái, tinh thần không khỏi thoáng bị chấn động.

Hắn tiếp nhận nước trà. Thời điểm mọi người ở đây cho rằng người thanh niên này sẽ uống cạn, cảm nhận mùi hương trong đó, nào ngờ lại thấy bàn tay hắn lật một lần, chậm rãi đổ lên trên mặt đất.

Tí tách!

Mùi thơm tản ra bốn phía. Mùi thơm ngát xông vào mũi.

- Trương lão sư...

Nhìn thấy một chén trà trân quý như vậy bị trực tiếp đổ sạch, đám người Lưu Lăng, Hoàng Ngữ hoàn toàn giật nảy người, lộ ra vẻ khó tin.

Đây chính là Tĩnh Thần trà, vô số người muốn uống cũng không được uống... Ngay cả loại danh sư học đồ như Hoàng Ngữ cũng không có tư cách. Áay thế mà hắn lại trực tiếp đổ sạch...

Lãng phí của trời!

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nuối tiếc.

- Trương Huyền, gia gia ta có lòng tốt mời ngươi uống trà trân quý như vậy, không ngờ ngươi lại đổ sạch đi. Ngươi làm vậy là có ý gì?

Điền Long đột nhiên đứng phắt dậy.

Người khác dâng trà, ngươi lại đổ sạch ngay trước mặt. Đây là hành động không nể tình một cách trắng trợn.

Hơn nữa, trà này ngay cả hắn cũng không có tư cách uống. Không ngờ tiểu tử này lại lãng phí. Quả thực không thể tha thứ được.

Dưới sự tức giận tột đỉnh, hắn không quan tâm đối phương có đúng là thư họa Tông Sư hay không, cũng không nhịn được.

- Đáng tiếc!

Không để ý tới đối phương đang rít gào, Trương Huyền lại chắp hai tay ở sau lưng, nhìn xa xăm ra bên ngoài đại điện, ở đó là một mảnh trời xanh biếc. Tinh thần hắn dường như cũng đã bay ra đó, thở dài một tiếng.

- Bớt ở đây giả vờ giả vịt đi. Chính ngươi đổ sạch nước trà, giờ lại còn nói đáng tiếc. Chẳng lẽ lại thật sự cho rằng Điền gia ta không có người sao?

Điền Long lửa giận thiêu đốt.

Tự mình đổ sạch nước trà, hiện tại còn nói đáng tiếc. Ngươi muốn làm gì?

Có phải là ngươi cố ý hay không?

Những người khác cũng không hiểu ra sao, không biết trong hồ lô của vị Trương lão sư này rốt cuộc bán thuốc gì.

Đám người Lưu Lăng, Trang Hiền cũng nhìn nhau, vẻ mặt kỳ quái.

Làm danh sư, bọn họ có năng lực quan sát kinh người, có thể nhìn ra không ít thứ. Nhưng nhìn đến người thanh niên trước mắt này, bọn họ lại phát hiện, loại năng lực quan sát này không có bất kỳ hiệu quả nào, hoàn toàn mất đi tác dụng.

Tu vi của đối phương, không nhìn ra. Rốt cuộc suy nghĩ gì, cũng nhìn không ra. Bước tiếp theo đối phương muốn làm cái gì, cũng nhìn không ra...

Thật giống như người này được bao bọc ở bên trong sự bí ẩn vậy.

Đặc biệt là hiện tại, đổ sạch nước trà, không ngại đắc tội Điền lão. Đây là... muốn giở trò quỷ gì?

Một lát nữa nếu như thật sự không có đường sống quay về, có phải nên đứng ra cố gắng khuyên can một chút hay không?

Lúc trong đầu mỗi một người đều đầy sương mù, thì Trương Huyền xoay người lại, nhìn về phía Điền lão cách đó không xa.

- Tĩnh Thần trà, thần thanh mà yên tĩnh, sinh trưởng ở đỉnh núi lạnh, ngắt lấy sau khi hoa nở, vốn chế biến tốt, có thể khiến cho người ta duy trì ở cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng trong một trăm lần hít thở. Chén này lại chỉ có thể duy trì được mười hai lần hít thở. Lá trà ngon bị lãng phí một cách vô ích. Không phải “đáng tiếc” thì là cái gì?

- Ngươi... làm sao biết được trà này chỉ có thể duy trì cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng trong mười hai lần hít thở?

Ban đầu Điền lão vốn cũng có chút tức giận, nghe hắn nói như thế, không nhịn được sửng sốt.

Công hiệu của Tĩnh Thần trà, trong sách ghi chép có thể duy trì trong một trăm lần hít thở. Nhưng bất luận hắn pha chế như thế nào, đều chỉ có thể duy trì khoảng mười hai lần hít thở. Hắn vốn tưởng rằng nội dung ghi chép là lời nói vô căn cứ. Lúc này nghe được vị Trương lão sư này thuận miệng nói ra, hắn lập tức bị dọa cho giật mình.

Ngươi không phải không uống sao?

Không uống, không thưởng thức lại biết công hiệu nước trà của ta?

“Ngươi sử dụng nước giếng sâu ở Tam Viên Đài, đặt dưới ánh mặt trời phơi nóng hai ngày, nấu sôi nửa canh giờ dùng để pha trà. Sử dụng Thất Tâm Hồi Toàn Thủ tiến hành pha chế. Chén trà, dụng cụ pha trà là do đại sư gốm sứ Ngô Khánh Tử tự mình nung, chế tạo Thanh Đăng đèn. Vì pha bình trà này, ngươi đã sớm tắm rửa thay y phục, ăn chay bảy ngày, tâm cảnh điều chỉnh đến tâm phẳng lặng như mặt nước. Tất cả đã tốt tới không thể tốt hơn, rất sợ xuất hiện sơ suất và sai lầm. Đáng tiếc... pha chế Tĩnh Thần trà, vẫn không đạt được công hiệu lớn nhất, thậm chí, còn có thể nói là thứ phẩm có thiếu sót!

Trương Huyền khoát tay.

- Ngươi...

Điền lão giống như gặp quỷ, chén trà trong tay rơi xuống trên bàn mà vẫn không cảm giác được.

Đối phương nói... quá chính xác!

Nước pha trà, hắn thật sự sai người ta lấy từ nước giếng sâu ở Tam Viên Đài, cũng thực sự sử dụng Thất Tâm Hồi Toàn Thủ. Dụng cụ pha trà còn là đèn Thanh Đăng. Trước khi pha trà, hắn tắm rửa thay y phục, ăn chay bảy ngày...

Những thứ này đều là bí mật của hắn. Ngay cả đám người Lưu sư cũng không biết được rõ ràng. Thậm chí Điền Long cũng không hiểu rõ tình hình. Vậy Trương lão sư này làm sao biết được?

Hơn nữa... chuyện bất kể lớn nhỏ đều nói rõ ràng như vậy?

Theo lời đồn đại, tông sư trà đạo chân chính chỉ thông qua nhìn, ngửi, nếm là có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt và vấn đề trong nước trà, để chỉ điểm cho người ta, khiến người ta tiến bước.

Lẽ nào... hắn không chỉ là đại tông sư thư họa, còn một vị đại tông sư trà đạo?

Nếu thật sự là như vậy, giúp hắn chỉ điểm một chút, hắn có phải cũng có thể đột phá rào cản cuối cùng, thăng cấp cảnh giới cao hơn hay không?

Thân thể Điền lão run lên, trong nháy mắt thần sắc kích động, không ngừng run rẩy.

Hắn đang muốn cẩn thận hỏi thăm đối phương, liền nghe được Điền Long ở một bên, nổi giận đùng đùng hét lên.

- Dám nói trà gia gia ta pha trà là thứ phẩm có thiếu sót? Ngươi tính là thứ gì? Có tin hiện tại ta sẽ dạy ngươi một trận hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.