Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 426: Chương 426: Dung Nham thú (2)




Trải qua không ngừng thử, hắn cảm nhận được rõ ràng chân khí nửa bước Tông Sư cảnh trong cơ thể càng hùng hậu, Tông Sư chân chính cũng chỉ cách có một con đường, bất cứ lúc nào cũng sẽ phá cửa tiến vào.

Mặc dù có Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhìn ra chỗ thiếu hụt, nhưng muốn đi xa hơn, vẫn phải làm vững chắc cơ sở. Bởi vậy, chỉ cần rảnh rỗi, hắn lại đi học tập. Mười ngày ngắn ngủi, so với lượng kiến thức trước đó, đã tăng lên không chỉ gấp đôi. Thuần thú, độc sư, hắn đều có hiểu biết sâu hơn. Hiện tại cho dù không mượn Đồ Thư Quán, hắn cũng được cho là bác học uyên thâm.

Học tập, đồng thời cũng một lần nữa tu luyện lại thiên đạo quyền pháp, cước pháp, thương pháp một lần.

Những chiêu số mặc dù vẫn là cơ sở nhất, lại có thể phát huy ra lực lượng trong cơ thể hoàn mỹ, khiến cho lực công kích của hắn tăng lên không ít. Hiện tại, nếu như hắn dùng ra các chiêu số thiên đạo quyền pháp, cho dù là một ít Tông Sư cảnh trung kỳ, hắn cũng có thể đối đầu, thậm chí giết chết.

Đương nhiên, nếu như mượn năng lực chỉ ra khuyết điểm của Thiên Đạo Đồ Thư Quán, tiến hành lợi dụng lại phối hợp thân pháp thiên đạo, liều mạng chịu tổn thương, Tông Sư cảnh đỉnh phong hắn cũng có thể giết chết.

Nửa bước Tông Sư, có thể chém giết Tông Sư đỉnh phong, loại năng lực chiến đấu vượt cấp này, chỉ sợ cho dù là thiên tài nổi danh nhất tại Danh Sư Đường, cũng khó có thể so sánh được.

- Sư thúc tổ, hạt sen Xích Diễm tự nhiên chín rồi!

Trong lúc hắn đang không ngừng tu luyện, học tập, thời gian dần trôi qua. Rạng sáng ngày hôm sau, Cổ Mục lại đi đến trước mặt hắn.

- Được!

Trương Huyền gật đầu, đứng dậy.

Bảo vật khiến cho người ta tăng tỷ lệ đột phá Chí Tôn đỉnh phong lên hai mươi phần trăm, đợi mười ngày chính là vì cái này. Cuối cùng... có thể hái!

- Hồng Liên sơn mạch là một ngọn núi lửa quy mô lớn. Độc Điện phân bộ chúng ta lại được xây dựng ở trên miệng núi lửa. Trước đây thời điểm xây dựng phân bộ, đã đặc biệt mời đại sư trận pháp, sử dụng trận pháp che đi núi lửa, hoàn toàn tập trung Địa Tâm Hỏa trong đó lại, dùng để cho sen Xích Diễm sinh trưởng.

Liêu Huân tuy rằng trở thành điện chủ chính thức, nhưng ở trước mặt hai người, vẫn không dám tỏ vẻ cao giá, vừa đi vừa giới thiệu, thái độ cung kính:

- Đặc sứ, sư thúc tổ, mời đi bên này!

Đối với Trương Huyền, hắn cũng theo cách xưng hô của Cổ Mục, gọi một tiếng “sư thúc tổ“.

Ba người một đường đi về phía trước, rất nhanh đi tới một tế đàn.

- Miệng núi lửa đã bị che giáu ở phía dưới này!

Liêu Huân chỉ về phía trước.

Trương Huyền nhìn sang.

Trước mắt là một tế đàn cực lớn, đường kính chừng hơn trăm thước. Từ phía xa nhìn lại, mang theo mùi vị cổ xưa. Với cái gọi là miệng núi lửa, hoàn toàn không có liên quan. Trái lại giống như một nơi đã hoang phế từ lâu.

Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái. Chỉ có điều từng trải qua chuyện đi tới Độc Điện trước đó, hắn biết ở đây khẳng định có trận pháp, cũng không nhiều nói.

Quả nhiên, Liêu Huân đi tới trong tế đàn, cổ tay lật một lần. Lệnh bài đại biểu thân phận điện chủ xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Hắn cắm lệnh bài vào một cái lỗ ở trung tâm của tế đàn.

Ầm ầm ầm!

Một hồi trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt lập tức xuất hiện biến hóa.

Tế đàn rộng lớn bằng phẳng trước đó xuất hiện một cầu thang đi xuống phía dưới, không biết kéo dài đến nơi nào.

- Mời đi bên này!

Liêu Huân đi trước dẫn đường. Ba người dọc theo thang lầu đi gần một canh giờ, một cung điện rộng lớn dưới đất xuất hiện ở trước mắt.

Chính giữa cung điện là một miệng núi lửa cực lớn, hỏa diễm cực nóng thiêu đốt hừng hực, sóng nhiệt phả vào người, khiến người ta khó có thể tới gần.

Cảm nhận được nhiệt lượng trong đó, thần sắc Trương Huyền nghiêm trọng.

Còn chưa có tiến vào miệng núi lửa, chỉ bằng vào hơi nóng trong đại điện, cường giả Ích Huyệt cảnh tiến đến, chỉ sợ cũng không chịu nổi.

- Đặc sứ, sư thúc tổ, đó chính là sen Xích Diễm!

Đi về phía trước mấy bước, đi tới miệng núi lửa, Liêu Huân lại chỉ về phía trước.

Thuận theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, lập tức nhìn thấy được ở giữa núi lửa, trong dung nham cực nóng, một đóa hoa sen màu đỏ thẫm lơ lửng ở trong đó. Phía trên một đài sen, kết đầy hạt sen, tản ra mùi thơm thoang thoảng.

- Thật đẹp!

Mắt Trương Huyền không nhịn được nhất thời sáng lên.

Sen Xích Diễm trước mắt, tuy rằng chỉ có cao hai, ba thước, toàn thân đỏ đậm, giống như hỏa diễm thiêu đốt.

Chỗ vị trí đó cách bọn họ không dưới mấy trăm thước, vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng hung bạo mạnh mẽ trong đó. Đừng nói là thực lực như hắn, chỉ sợ cho dù là cường giả Chí Tôn cảnh, cũng khó có thể chịu đựng được.

- Cái này hái xuống thế nào?

Trương Huyền hỏi.

Không chỉ sen Xích Diễm cực nóng khó chịu được. Mấu chốt là nó vẫn lơ lửng ở ngay phía trên miệng núi lửa, cắm rễ ở trong nham thạch nóng chảy, cách bên bờ chừng mấy trăm thước. Làm thế nào với tới được?

Tiến vào nham thạch nóng chảy hái xuống sao?

Cho dù kim thân thiên đạo không kém, vừa tiến vào trong đó, khoảng khắc cũng sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi!

Càng chưa nói tới những người khác.

- Ta cũng không biết. Sư phụ ta chính là thấy hạt sen sắp chín, muốn hái lấy, kết quả bị thiêu đốt thành tro tàn...

Liêu Huân lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn.

Lão điện chủ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chính là vì muốn hái lấy hạt sen Xích Diễm.

- Hạt sen Xích Diễm cứ hơn trăm năm sẽ chín một lần. Mỗi lần đều có người thành công hái xuống. Tổng bộ cũng có thể nhận được cống phẩm của các ngươi, làm sao có thể bị chết cháy?

Cổ Mục nghi ngờ nhìn qua.

Nếu Độc Điện phân bộ này được xây dựng ở đây, bảo vệ gốc hoa sen này, vậy khẳng định có biện pháp hái xuống. Bằng không, sử dụng vô số dược liệu cung cấp nuôi dưỡng, không phải là làm giá áo cho người khác sao?

Lại nói, phân bộ này trước đó cứ cách trăm năm lại cung cấp số lượng hạt sen nhất định về phía tổng bộ, không có khả năng ngay cả hái cũng không có phương pháp.

- Phương pháp thì có. Chỉ có điều, đã không có cách nào sử dụng được. Mời hai vị xem!

Liêu Huân cười khổ một tiếng, tiện tay nhặt một hòn đá lên. Bàn tay hắn rung lên, bắn thẳng về phía sen Xích Diễm.

Hắn là cường giả Tông Sư cảnh đỉnh phong. Dưới chân khí gia tăng, tảng đá phát ra tiếng vù vù, vọt thẳng tới phía trước, hình như cũng xé rách cả không khí.

- Ngươi muốn làm gì...

Thấy hắn trực tiếp ném ra tảng đá về phái Xích Diễm sen, hơn nữa lực lượng khổng lồ như vậy, Cổ Mục biến sắc.

Lúc này hạt sen Xích Diễm đã chín. Một khi bị đánh trúng, rất dễ dàng rơi vào nham thạch nóng chảy phía dưới. Nếu thật sự rơi vào, lại muốn tìm ra, là gần như không thể nào.

- Đặc sứ nhìn là được!

Liêu Huân nói tiếp.

Hai người nói một hồi, tảng đá đã đi tới trước mặt sen Xích Diễm, mắt thấy sắp bắn trúng hoa sen, đột nhiên dung nham phía dưới chao đảo kịch liệt một hồi. Một thứ quái dị bay vút lên trời cao, mở miệng lại nuốt tảng đá xuống.

Con vật quái dị này, hình thể giống như rắn, dài chừng mấy chục thước, toàn thân bị vảy dày che kín, khắp người đỏ tươi, bơi ở trong nham thạch nóng chảy, hết sức quái dị.

- Đây là cái gì?

Không nghĩ tới trong nham tương cực nóng như vậy, lại có thứ cổ quái như vậy bơi lội. Cổ Mục nhớ tới cái gì, sắc mặt thoáng đổi:

- Lẽ nào chính là Dung Nham thú các ngươi nói với tổng bộ trước đó?

Nhìn thấy được thứ này, hắn nghĩ tới.

Trong tài liệu Hồng Liên phân bộ báo lên, không chỉ nói lão điện chủ chết bất đắc kỳ tử, còn có ghi chép về một loại man thú. Có người nói man thú này sinh sống trong dung nham, được gọi là Dung Nham thú.

Ban đầu hắn tưởng đó chỉ là lời nói vô căn cứ. Đối phương chỉ là không muốn nộp hạt sen Xích Diễm lên mới tìm lý do. Không nghĩ tới, đó lại là sự thật.

- Đúng, đây là Dung Nham thú. Bên ngoài thân có mảnh vảy đặc biệt có thể chịu được nhiệt độ cao, sinh sống ở trong nham thạch nóng chảy, thực lực có thể so với cường giả Chí Tôn cảnh đỉnh phong...

Liêu Huân cười gượng.

- Còn có loại vật này sao?

Không chỉ Cổ Mục kinh ngạc, ngay cả Trương Huyền cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nhiệt lượng nham thạch nóng chảy phía dưới, tuyệt đối đạt tới một hai nghìn độ. Dưới tình huống cực nóng như thế, vẫn còn có sinh mạng tồn tại, hơn nữa còn khổng lồ như vậy. Không tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin được.

- Đúng vậy, man thú này không biết từ nơi nào xuất hiện, cũng chẳng biết tới lúc nào, mấy năm nay vẫn bảo vệ hoa sen Xích Diễm, xem nó trở thành đồ của mình. Bất kỳ kẻ nào một khi nghĩ biện pháp tới gần, đều sẽ bị nó công kích!

Liêu Huân giải thích:

- Nếu như ở trên bờ còn tốt một chút. Bên trong nham thạch nóng chảy vốn chính là thiên hạ của nó. Hơn nữa... nó còn đạt tới Chí Tôn đỉnh phong. Chúng ta thật sự bất lực!

- Chuyện này...

Cổ Mục cũng trở nên lặng lẽ.

Tuy rằng hắn cũng là Chí Tôn đỉnh phong, nhưng phải so đấu với một man thú như vậy trong nham thạch... tám chín phần mười sẽ ngã xuống.

- Sử dụng độc không được sao?

Hắn không nhịn được hỏi.

Độc Điện tinh thông sử dụng độc, hoàn toàn có thể độc giết nó.

- Dung Nham thú ngay cả Địa Tâm Hỏa cực nóng như vậy còn không sợ. Một ít độc dược làm sao có thể có tác dụng...

Liêu Huân nói.

Nham thạch nóng chảy một hai nghìn độ, nó cũng có thể bơi lội. Một ít độc dược có khả năng còn chưa có tới gần, đã bị thiêu đốt thành tro bụi, càng chưa nói tới độc chết nó.

- Các loại phương pháp đều thử qua. Trừ khi... tìm một thuần thú sư, nghĩ biện pháp thuần phục nó. Bằng không... căn bản không phương pháp khác!

Liêu Huân nói đến đây, tiếp tục lắc đầu:

- Chỉ có điều... Nơi này là vị trí cơ mật lớn nhất của chúng ta. Hơn nữa Độc Điện chúng ta cũng không có liên hệ cùng những nghề nghiệp khác. Nếu thật sự muốn tìm một thuần thú sư qua, rất dễ dàng xuất hiện phiền phức, mang đến tai hoạ không cần thiết!

Độc sư không liên quan với những nghề nghiệp khác, thậm chí còn có quan hệ đối địch.

Mời những nghề nghiệp khác qua, chẳng khác nào để lộ vị trí sào huyệt, rất dễ dàng mang đến tai họa mang tính hủy diệt. Như vậy, bọn họ ẩn nấp ở Hồng Liên sơn mạch nhiều năm, cũng lại lãng phí.

- Đúng vậy...

Cổ Mục cũng biết điểm ấy, không nhịn được lắc đầu.

Độc dược không được, lại không xông qua được, thuần thú sư lại không thể tìm... Muốn hái lấy hạt sen Xích Diễm, thật sự một vấn đề khó khăn không nhỏ.

- Thuần thú sư có thể thuần phục man thú này?

Nghe được lời hai người nói chuyện, Trương Huyền có chút do dự, nói.

- Có lẽ... ta có thể thử xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.