Nghèo văn giàu võ, không đủ tài nguyên chất đống, không có Danh sư chỉ điểm, coi như đã học qua một ít pháp quyết bình thường thì cũng khó có thể tiến bộ.
Bởi vậy, khi mười sáu tuổi hắn vẫn quanh quẩn ở tại võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh như cũ, không có cách nào đột phá.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Vốn hắn nghĩ, cả đời này cũng không có cơ hội nghe Danh sư giảng bài. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, vị Trương sư này lại muốn mở đường giảng bài, giảng giải về cơ sở tu luyện. . . Sau khi nghe được tin tức này, từ đêm hắn đã lao đến đây, tìm một xó xỉnh, an tâm chờ đợi.
- Sắp bắt đầu...
Không biết đợi bao lâu, chỉ thấy một bóng người nhanh chân đi tới đài cao.
- Vị Trương sư này hình như không lớn hơn so với ta bao nhiêu...
Vốn hắn cho rằng quán quân thi đấu Danh sư thoạt nhìn sẽ tương đối ổn trọng, không nghĩ tới lại trẻ tuổi như vậy, không kém hắn là bao nhiêu. Trong lòng hắn không nhịn được có chút thất vọng.
Không biết hắn đợi gần một ngày như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không.
Có thể lại giống như trước kia hi vọng càng lớn, thì thất vọng cũng càng lớn.
Danh sư công khai giảng bài, mỗi tháng đều sẽ có, chỉ bất quá, nội dung truyền thụ tương đối thâm ảo. Hắn là loại người chưa có tiếp nhận qua giáo dục chính quy, cho nên căn bản nghe không hiểu, vì vậy cũng không có cách nào học tập.
Liên tục nghe nhiều lần, chẳng những không có dẫn dắt mảy may nào, mà ngược lại còn làm cho hắn đã đi mất đi lòng tin với tu luyện bình thường. Cho nên như một cách tự nhiên, hắn cũng không còn hứng thú nữa.
Có một chút Danh sư giống như lão học cứu vậy, ưa thích mua danh trục lợi, giảng bài công khai, là thời điểm để bày ra học vấn. . . Nói quá mức đơn giản, làm sao làm cho người ta tin phục đây chứ?
Một tới hai đi, tập tục đã hoàn toàn thay đổi, cũng đã xuất hiện những người muốn tu luyện chân chính như bọn họ, coi như nghe giảng bài thì cũng không có tác dụng gì đáng nói.
Người trước mắt này trẻ tuổi như vậy, lại là quán quân, chỉ sợ sẽ tâm cao khí ngạo, xem ra lần này. . . Lại phải thất vọng rồi.
- Thiên chi đạo, giống như giương cung! Cao giả ức chi, hạ giả cử chi, có những người còn lại tổn hại chi, nếu như không đủ giả thì tới, đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu...
Âm vang!
Thanh âm truyền vào trong tai.
Mặc dù cách nhau hơn ngàn mét, nhưng này thanh âm của vị Trương sư này lại giống như vang lên ở trong nội tâm, mỗi một chữ đều lọt rõ ràng vào tai, đinh tai nhức óc.
- Quả nhiên nghe không hiểu...
Cẩn thận nghe một chút, phát hiện không có gì khác biệt so với những Danh sư mà hắn giảng giải, vẫn như cũ nghe không hiểu.
Xem ra, tất cả Danh sư giảng bài đều một là một đức hạnh, vì khoe khoang kiến thức uyên bác của mình, căn bản không quản người khác có thể hiểu hay không.
Người phía dưới, cũng giống vậy, nghe không hiểu. . . Không nói bản thân không có học vấn, ngược lại còn sẽ giả vờ hiểu, khích lệ tán thưởng đối phương lợi hại.
Nếu không, người khác nghe hiểu hết mà bản thân cái gì cũng không hiểu, không phải sẽ rất mất mặt hay sao?
Đây chính là nhân tính. . .
Hắn tràn ngập thất vọng lắc đầu, Lý Hàn Băng đứng dậy muốn rời đi. Chỉ là vừa mới đi một bước thì lại đột nhiên cảm thấy ứng đột huyệt chợt nhảy lên một cái, ngay sau đó, bạch hải huyệt run rẩy, linh khí vô cùng vô tận lăng không chảy ngược vào, đi vào bên trong thân thể của hắn, không ngừng chạy nhanh.
Răng rắc! Răng rắc!
Một tiếng nổ vang, ở bụng hắn như là một cái vạc nước bị vỡ xuất hiện ở trong tầm mắt.
- Đây là. . . Đan điền?
Hai mắt Lý Hàn Băng trợn tròn, thân thể run lên.
Võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh, sau khi đột phá ở bụng dưới sẽ xuất hiện đan điền, có thể nhẹ nhõm dung nạp linh khí. . . Hắn đã bị vây ở Tụ Tức cảnh rất nhiều năm, một mực không có cách nào đột phá, không nghĩ tới. . . Trương sư trên đài chỉ nói một câu đã khiến cho hắn đột phá. . .
- Không phải ta nghe không hiểu ư? Làm sao có thể đột phá được chứ?
Hắn sững sờ đứng chỗ.
Vừa rồi lời nói của Trương sư, ngay cả một câu hắn cũng không có nghe hiểu, thậm chí còn không biết là ý gì, thế nhưng. . . Làm sao lại thuận lợi đột phá được cơ chứ?
Dựa theo đạo lý mà nói, không phải nghe không hiểu thì cũng không có cách nào tu luyện hay sao?
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn lại về phía trước, chỉ thấy mấy tên ăn mày trước kia cùng tu luyện một chỗ với hắn, lúc này tất cả đều khoanh chân ngồi dưới đất. Trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc vui vẻ, khí tức trên người tăng lên nhiều.
- Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu. . . Hóa ra đây là hiểu tự nhiên, nói cách khác tu luyện phải thuận theo tự nhiên, mới có thể tiến bộ nhanh hơn...
Nhìn thấy các bằng hữu đều đột phá, đột nhiên hắn đã ngộ ra.
Mặc dù lời nói của đối phương thâm ảo vô cùng, khó mà nghe hiểu. Thế nhưng không biết vì sao đối với ý niệm và ý tưởng mà đối phương truyền lại hắn lại biết rất rõ ràng!
Thiên chi đạo, tự nhiên!
Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, linh khí dọc theo đan điền chậm chạp chạy qua.
Răng rắc! Răng rắc!
Trong cơ thể lần nữa vang lên tiếng giòn vang, tu vi của hắn không ngừng gia tăng.
Đan điền cảnh sơ kỳ!
Đan điền cảnh trung kỳ!
Đan điền cảnh hậu kỳ. . .
Tu vi liên tục tăng lên, cả người hắn giống như là quả bóng được thổi khí vậy.
Cho dù lời nói của đối phương hắn nghe không hiểu, thế nhưng chẳng biết tại sao, đối với tu luyện lại có hiểu ra rất nhiều. . . Là lĩnh ngộ, hiểu ra phù hợp với hắn.
- Đây mới thực sự là Danh sư giảng bài...
Giống như là uống quỳnh tương ngọc lộ, trên mặt Lý Hàn Băng cũng hiện lên sự vui vẻ.
Không phải là bởi vì tu luyện liên tiếp đột phá, mà là tri thức mà đối phương truyền lại, không ngờ hắn lại có thể nghe hiểu. Giống như là Trương sư trên đài này đang một mình giảng bài đối với hắn vậy!
Nghe đối phương nói, khống chế linh khí vận chuyển trong cơ thể, thân thể nhẹ nhàng chấn động, nhẹ nhàng đạt đến võ giả tam trọng Chân Khí cảnh!
Chân khí đi vào là tượng trưng của võ giả, một tên ăn mày như hắn chưa hề có công pháp tốt, vậy mà cũng có thể. . .
Trương sư, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ân sư của ta, không có người thứ hai!
Đầu gối của Lý Hàn Băng trở nên mềm nhũn quỳ trên mặt đất, trong lòng âm thầm thề thốt.