Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1955: Chương 1955: Hắn là Thiên Nhận Danh Sư! (1)




Oanh!

Đại địa chấn động, vô số phòng xá sụp đổ, trước mắt xuất hiện một chưởng ấn thật lớn, Trương Huyền cực kỳ chật vật, một thân bụi đất.

May mắn hắn phản ứng nhanh, để cho Ngoan Nhân công kích, nếu không, lần này, hai người đều sẽ biến thành bánh thịt, bị chụp chết ngay tại chỗ.

- Làm sao sẽ mạnh như vậy?

Phùng Huân nghiến răng, khuôn mặt không thể tin được.

Hắn là Chiến Sư Đường Thiên phu trưởng, đối mặt Danh Sư Thánh Vực tứ trọng bình thường, cũng có thể nhẹ nhõm giết chết, nhưng vị trước mắt này, thật giống như núi cao không thể rung chuyển... Không khỏi mạnh vượt qua dự đoán rồi.

Chẳng lẽ lúc trước cùng Ngô sư chiến đấu, còn giữ thực lực?

Không nên a!

- Không đúng, hắn nhất định là luyện hóa Lôi Nguyên Châu, mượn lực lượng của đại trận!

Đồng tử co rút lại, trong mắt Phùng Huân tràn đầy hoảng sợ.

Vốn tưởng rằng xuất thủ có thể ngăn cản, hiện tại xem ra, đã muộn!

Tuy đối phương không có triệt để khống chế Lôi Nguyên Châu, nhưng nhìn bộ dạng, ít nhất cũng luyện hóa bảy tám mươi phần trăm, mượn nhờ thứ này cùng trận pháp, coi như là Thánh Vực ngũ trọng tới đây, cũng chưa hẳn có thể chống chọi, huống chi bọn hắn.

- Ngươi là người nào?

Cũng khiếp sợ giống như hắn, Thạch Diệp Vương cũng cực kỳ hoảng sợ, mãnh liệt quay đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú Trương Huyền.

Vừa rồi sát lục chi khí kia, khủng bố đến cực điểm, so với hắn cũng không chút nào kém, trên người một tiểu tử Nhân tộc đột nhiên toả ra, để cho hắn không thể tin được.

- Đi!

Biết rõ Phùng Huân ở chỗ này, nói càng nhiều càng phiền toái, thấp giọng hô một tiếng, Trương Huyền lôi kéo hắn, tiếp tục hướng chạy ra ngoài.

Gia hỏa trước mắt này, thực lực cường đại hơn đám người Tử Diệp Vương, Kim Diệp Vương nhiều lắm, bằng vào hai người bọn họ coi như muốn ngăn cản, cũng không thể thành công, chợ bị hắn giết, còn không bằng nhanh chóng rời đi.

- Còn muốn chạy? Chạy thoát sao?

Hừ lạnh một tiếng, Thạch Diệp Vương mở ra bàn tay, mãnh liệt trảo một cái.

Rầm ào ào!

Lôi Nguyên Châu triệt lơ lửng để rơi xuống lòng bàn tay của hắn, ngón tay nhẹ nhàng búng, một tiếng nổ vang, mấy đạo lôi điện từ phía trên không đánh xuống, tạo thành một lồng giam, bao phủ hai người ở bên trong.

- Trốn không thoát...

Chứng kiến bốn phía bị phong tỏa, một khi tiến lên, vô cùng có khả năng bị nổ thành tro tàn, trong lòng Trương Huyền lạnh xuống.

Đối phương đã triệt để luyện hóa Lôi Nguyên Châu, nắm Lôi Đình chi hải đại trận trong tay, chỉ cần ở trong phạm vi trận pháp, liền không có khả năng đào thoát đối phương đuổi bắt.

- Trương sư, Chiến Sư Đường ta có một tuyệt chiêu, có thể để thực lực nhanh chóng bạo tăng gấp đôi, ta đi tới chống đỡ hắn, ngươi thừa cơ đào tẩu...

Quẩy người một cái, đứng dậy, Phùng Huân đứng ở trước mặt Trương Huyền, khoát tay áo.

- Bạo tăng gấp đôi? Thi triển xong, ngươi còn có cơ hội đào tẩu sao?

Nhướng mày, Trương Huyền nhìn qua.

Loại tuyệt chiêu để cho lực lượng nhanh chóng bạo tăng này, bình thường đều là hao tổn căn cơ, hao tổn tu vi, một khi sử dụng, coi như có thể chém giết đối thủ, mình cũng sẽ sống không lâu.

Không có trả lời câu hỏi của hắn, Phùng Huân nhẹ nhàng cười cười:

- Trương viện trưởng, học sinh của ngươi để cho Chiến Sư Đường chúng ta cảm thấy nhục nhã, nói thật... Lần đầu tiên trông thấy, ta không thích ngươi! Luận võ chỉ là cớ, là muốn tìm cơ hội giáo huấn ngươi một trận mà thôi, chỉ tiếc, một mực không thành công!

- Mặc dù chán ghét ngươi, nhưng lại biết, ngươi sống, so với ta tác dụng càng lớn, ngươi đối với Nhân tộc có tác dụng càng lớn!

- Không muốn thừa nhận, lại không thừa nhận cũng không được... Ngẫm lại cũng cảm thấy có chút bi ai.

- Bất quá, cũng không có gì, Nhân tộc cường thịnh, so với cá nhân quan trọng hơn. Vì vậy... Một lát nữa, ta bổ ra lôi điện phong tỏa, ngươi thừa cơ đào tẩu, có thể chạy bao xa thì chạy... Nhất định phải còn sống!

- Trốn?

Không nghĩ tới tên này, thời khắc mấu chốt có thể bài trừ ân oán cá nhân, một lòng vì Nhân tộc, trong lòng Trương Huyền có chút cảm động, nhẹ gật đầu:

- Tốt!

- Bắt đầu đi!

Thấy hắn đồng ý, Phùng Huân nhẹ nhàng thở ra, nhướng mày, đột nhiên khí tức trên người mãnh liệt tăng lên.

Ầm ầm!

Ngay thời điểm khí tức tích góp tới cực điểm, tính toán vận chuyển bí pháp, đột nhiên cảm thấy cái ót bị một đạo lực lượng mãnh liệt va chạm, choáng váng, thân thể trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, ngất đi.

- Coi như thi triển bí pháp, chúng ta cũng trốn không thoát, ngượng ngùng...

Nện gia hỏa này choáng váng, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.

Ý nghĩ của đối phương hoàn toàn chính xác không sai, cũng là biện pháp tốt nhất trước mắt, nhưng mà... Với hắn mà nói, sẽ chỉ làm tất cả mọi người toàn quân bị diệt.

Coi như ở dưới hắn ngăn trở, mình có thể đào tẩu, nhưng căn bản trốn không thoát phạm vi Lôi Đình chi hải, chỉ cần vẫn còn bên trong, vẫn sẽ bị chém giết...

Hơn nữa, không giải quyết gia hỏa này, đám người Ngô sư cũng sẽ bị tìm ra, đồng dạng không tránh khỏi vận rủi.

Vì vậy, hiện tại phương pháp tốt nhất, không phải đào tẩu, mà là đối kháng!

Hai người đều truyền âm, Thạch Diệp Vương ở đối diện, cũng không hiểu rõ tình hình, nhưng chứng kiến bọn hắn tự giết lẫn nhau, vẫn nhịn không được sững sờ.

- Thạch Diệp Vương, đã lâu không gặp, vừa rồi ngươi không phải hỏi ta là ai sao? Hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, là ta...

Đánh Phùng Huân choáng váng, ngẩng đầu nhìn Vương giả Dị Linh Tộc cách đó không xa, Trương Huyền cười cười, thân thể xoẹt zoẹt~, xoẹt zoẹt~! rung động, Ngọc Bài trước ngực lóe lên hào quang, giống như giải trừ ngụy trang nào đó, cả người trở nên cao lớn, sát lục chi khí hùng hậu lan tràn ra, làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ như núi.

- Tử Diệp Vương?

Thấy rõ dung mạo của đối phương, Thạch Diệp Vương sững sờ.

- Là ta!

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Mấy đại Vương giả khác đều bị chém giết, gia hỏa trước mắt này, gây chuyện không tốt dĩ nhiên cũng biết được, nhưng Tử Diệp Vương không chết, một mực lưu lại trong Thiên Nghĩ Phong Sào, lúc này ngụy trang hắn, thích hợp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.