Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 622: Chương 622: Học sinh của ta không thể bắt nạt (2)




Nghe được câu hỏi, Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ cũng không nhịn được nhìn lại, muốn biết người này rốt cuộc chạm vào giây thần kinh nào, ngay cả Lâm gia thiếu gia cũng dám đánh!

- Vâng!

Lão sư vì mình bỏ ra nhiều như vậy, biết giấu diếm nữa cũng không có ý nghĩa gì, Lộ Trùng gật đầu cuối cùng mở miệng:

- Ta thật ra không ở gọi Lộ Trùng, gọi là Cù Trùng, là thiếu gia Cù gia ở Thiên Vũ vương quốc...

- Cù gia? Là Cù gia hai năm trước bị người tiêu diệt một trăm ba mươi bảy người? Còn có... hậu nhân sống sót?

Liếc mắt nhìn nhau, Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ đều đầy chấn động kinh ngạc.

- Đúng, ta còn sống...

Viền mắt nhất thời đỏ lên, Lộ Trùng cắn chặt hàm răng.

- Các ngươi biết chuyện này?

Trương Huyền nhướng mày.

Chẳng lẽ vương thất thực sự hỗ trợ giấu diếm, thông đồng làm bậy?

- Biết, nhưng chúng ta cũng không có cách nào. Là tỷ tỷ của Lâm Lang Lâm thái tử phi tự mình ra lệnh, một vị cường giả Chí Tôn ra tay, cả gia tộc đều bị huỷ diệt!

Nói đến đây, vị quốc vương bệ hạ này luôn luôn trầm ổn lạnh lùng bình tĩnh hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại:

- Trong đó còn có lão nhân và hài tử. Sau đó ta từng tự mình đi xem, một người sống cũng không lưu lại. Tất cả đều bị một chiêu giết chết!

Nghe hắn nói như vậy, Lộ Trùng dường như nhớ lại ngày đó hai năm trước, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu ở trong hốc mắt không ngừng xoay quanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.

Năm nay hắn mới mười bảy tuổi, hai năm trước mới mười lăm tuổi!

Mười lăm tuổi tận mắt nhìn thấy được phụ mẫu, người thân, phơi thây trước mặt, đau thương và khổ sở trong lòng có thể tưởng tượng được.

- Rốt cuộc vì sao?

Mắt híp lại, Trương Huyền chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận từ mi tâm bay lên.

Tuy rằng không trải qua loại đau buồn này, nhưng chính một học sinh của hắn, lúc đó tuyệt vọng và thương tâm, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Nếu không phải như vậy, không có khả năng khiến cho một thiếu niên chỉ có mười lăm tuổi, không nói câu nào, cứng rắn quỳ gối học viện mấy ngày mấy đêm, chỉ cầu học được bản lĩnh báo thù!

Cũng không có khả năng khiến cho hắn, đối mặt với độc thể hành hạ tàn khốc, cứng rắn chịu đựng, thời gian vài ngày lại đạt được Tông Sư trung kỳ!

- Nghe nói là Lâm Lang coi trọng tiểu thư Cù Linh của Cù gia, kết quả người này thề sống chết không theo, còn dường như làm cho hắn bị thương... Cụ thể thương thế cùng loại với tam trưởng lão, lúc này mới dẫn tới Lâm Lung nổi giận lôi đình, phái người ra tay!

Mạc Thiên Tuyết nói.

- Ừ...

Nhìn học sinh trầm mặc ít nói này của mình, trong đầu Trương Huyền đại khái biết được toàn bộ câu chuyện cũ.

Chắc là Lâm Lang coi trọng Cù Linh, muốn bá vương ngạnh thượng cung, kết quả bị người này không cẩn thận thương tổn tới của quý, không có cách nào làm chuyện của con người.

Chặt đứt con cháu của Lâm gia, khiến cho Lâm Lung giận dữ, không tiếc phái ra cường giả Chí Tôn tự mình ra tay...

- Rõ ràng sai ở mình, lại muốn giận chó đánh mèo người khác, không tiếc để cho vô số người bị chôn cùng?

Sắc mặt Trương Huyền thâm trầm đáng sợ.

Sống lại tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy.

Mạnh mẽ cướp dân nữ, ép buộc không thành, lại diệt toàn gia người ta. Dưới chân Danh Sư Đường, ai cho bọn họ lá gan này?

- Vẫn mong lão sư làm chủ cho ta!

Hai tay xiết chặt, Lộ Trùng “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

- Yên tâm, nếu lão sư biết chuyện này, lại nhất định sẽ thay ngươi đòi một công đạo!

Sắc mặt Trương Huyền trầm thấp, hai mắt giống như thiêu đốt, bàn tay vẫy một cái:

- Đi!

Nói xong ắn đi theo phía sau đám người tam trưởng lão vừa được đưa đi.

- Liễu hội trưởng, ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Thấy hắn không một lời, trực tiếp rời khỏi đó, Mạc Thiên Tuyết không nhịn được hỏi. Mạc Vũ cũng không kìm lòng được nhìn qua.

- Không làm gì cả. Đi giúp Lộ Trùng đòi một công đạo!

Chắp hai tay ở sau lưng, giọng nói khe khẽ của Trương Huyền truyền tới.

Những chuyện khác có thể không cần để ý tới. Lâm gia này giết một nhà một trăm ba mươi bảy của Lộ Trùng, phải đòi lại công đạo, đồng thời cũng để cho tất cả mọi người biết!

học sinh Trương Huyền của ta...

Không thể bắt nạt!

...

- Ngươi... nói cái gì? Lão sư dẫn theo Lộ Trùng chạy đến trước cửa Lâm gia đang mắng lớn?

Lớp học của Liễu lão sư tại Thiên Vũ học viện, Mộc Tuyết Tình trợn tròn hai mắt nhìn về phía Mạnh Đào trước mắt, đầy vẻ không thể tin được.

Lâm gia đây chính là gia tộc giống cự phách vậy, cho dù phụ thân nàng cũng phải cẩn thận. Vị lão sư này của mình, tự nhiên chạy đến trước cửa nhà người ta mắng to... Thật hay giả vậy?

Lão sư luôn luôn rất trầm ổn, làm sao có thể làm ra chuyện ấu trĩ như thế?

- Lộ Trùng không phải muốn báo thù sao? Lão sư bảo ta tìm thêm người, bất cứ lúc nào cũng phải hỏi thăm chuyện lớn phát sinh trong vương thành. Đây là vừa rồi có người nói với ta...

Mạnh Đào nói:

- Là quan hệ của cha ta, tuyệt đối không thể có sai lầm...

- Báo thù? Lẽ nào kẻ thù của Lộ Trùng là... Lâm gia?

Thảo nào người này tình nguyện giả vờ câm điếc, cũng không muốn nói ra. Có kẻ thù như vậy, đổi lại là nàng cũng không dám nói thừa!

Loại kẻ thù cấp bậc như vậy, so với đối mặt toàn bộ Thiên Vũ vương quốc cũng có thể đáng sợ hơn...

Mộc Tuyết Tình cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

- Không được, lão sư có nguy hiểm, làm học sinh làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Sau khi hết khiếp sợ, xoa nắm đấm, trong ánh mắt Mộc Tuyết Tình lộ ra vẻ kiên định.

Lão sư sắp gặp phải nguy hiểm, làm như học sinh làm sao có thể biết tin tức còn thờ ơ?

Những người khác có thể làm được, Mộc Tuyết Tình nàng làm không được!

- Học tỷ chúng ta cũng đi!

- Học tỷ dẫn chúng ta theo. Lão sư đối với chúng ta ơn nặng như núi. Biết hắn gặp phải nguy hiểm, làm sao có thể ở tại chỗ này chờ đợi được!

...

Mộc Tuyết Tình còn chưa nói dứt lời, lập tức khiến cho một đám người hưởng ứng.

Tuy rằng thời gian những học sinh bọn họ tiếp xúc với Liễu lão sư không dài, nhưng lão sư đối xử với bọn họ thật lòng thật ý không giữ lại chút nào, khiến cho tất cả bọn họ đều bội phục không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.