Từ khi bắt đầu kế thừa vị trí minh chủ, hắn vẫn cố gắng, muốn khai cương liệt thổ. Khiến cho liên minh càng thêm cường đại, nhưng hắn cũng biết, nội tình của Vạn Quốc liên minh thực sự quá yếu.
Khả năng thành công cực kỳ bé nhỏ, thậm chí có thể nói, hoàn toàn không có khả năng.
Ngay cả loại tình huống không có khả năng này cũng bị một bài giảng của Trương sư đánh vỡ!
Hơn triệu người nghe chương trình học, về sau đó chính là nhân tài trụ cột của quốc gia, muốn không quật khởi cũng khó khăn!
- Trương sư, cám ơn...
Hốc mắt đỏ lên, Triệu minh chủ xiết chặt nắm đấm.
Là người thanh niên này mang đến cho Vạn Quốc liên minh hi vọng quật khởi!
. . .
- Trương sư đang dùng ngôn ngữ thâm ảo để dẫn động linh khí trong thiên địa, tẩy kinh phạt tủy cho người khác, hắn. . . Nói thật sự là kiến thức căn bản hay sao?
- Vốn ta cho rằng, kiến thức căn bản, nghiên cứu thấu triệt đến mấy thì cũng vô dụng, hiện tại xem ra, sai, quá sai, không hợp lẽ thường.
- Kiến thức căn bản là căn cơ tu luyện, giống như xây lầu vậy, chỉ có đánh sâu, lĩnh ngộ sâu thì mới có thể đi càng xa...
- Bài giảng này thật sự đã giúp chúng ta nhận được ích lợi không nhỏ, từ hôm nay trở đi, chúng ta đều có tình nghĩa nửa sư đồ với Trương sư. Về sau nếu có người nào muốn động vào Vạn Quốc liên minh, sợ rằng chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn...
. . .
Rất nhiều cường giả nghe giảng bài, trong lòng cũng đồng thời cảm khái.
Nghe Trương sư giảng bài chẳng khác nào đã trở thành nửa học sinh của hắn, về sau có việc, không được thờ ơ lãnh đạm như trước.
- . . . Bão thủ nguyên nhất, tâm về tự nhiên, đây là cơ sở! được rồi, bài học hôm nay kết thúc ở đây.
Nương theo một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, cổ tay thanh niên trên đài khẽ đảo, một cái bút lông xuất hiện. Hắn lăng không vẽ tranh, trong nháy mắt, một bức Phượng Hoàng to lớn đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, thanh niên lăng không bay lên, ngồi ở trên lưng Phượng Hoàng, bay lượn rời đi.
Sử sách ghi chép.
Vạn Quốc liên minh, mùa đông năm thứ ba ngàn ba trăm bảy mươi.
Trương sư giảng bài Vạn Quốc thành, trăm vạn tu sĩ tụ họp, nói tụ linh khí, mười dặm chân không.
Giảng giải xong, đạp tranh mà đi.
Trăm vạn tu sĩ quỳ gối, miệng hô lão sư.
. . .
Bầu trời xanh thẳm, vô số đám mây trắng trôi nổi, có vài đầu linh thú to lớn phi hành bay ngang qua, dọa cho rất nhiều man thú, chim chóc bay loạn.
Bên trên sống lưng của linh thú, Trương Huyền đang ngồi xếp bằng mở mắt ra.
Ngày đó sau khi giảng bài xong, hắn trực tiếp cùng với đám người Hồng sư rời đi, đến bây giờ đã gần một tháng.
Thời gian dài như vậy, hầu như mỗi ngày hắn đều ở trên trời đi tới, cả người cũng đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bởi vì thời gian đi tương đối dài, cho nên mỗi một Danh sư đều mang theo người nhà, người hầu các loại. Mà mười đầu linh thú phi hành mà Hồng sư mang tới cũng đã chật kín người.
Nhiều linh thú như vậy, không có một đầu nào thấp hơn Hóa Phàm tứ trọng, đi đến bất kỳ nơi nào cũng gây a một hồi oanh động, có rất nhiều người vì đó mà sợ hãi.
Trong khoảng thời gian đi đường, Trương Huyền một mặt đọc sách một mặt tu luyện, chẳng những đã hoàn toàn củng cố tu vi Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong mà còn khiến cho hồn lực một lần đột phá Hóa Phàm ngũ trọng, đạt đến đỉnh phong.
Hồn lực Hóa Phàm ngũ trọng, lực lượng đạt tới 320 vạn đỉnh, lại thêm chân khí 200 vạn đỉnh, nói cách khác, cả người hắn trong nháy mắt có thể bộc phát ra lực lượng520 vạn đỉnh. So với Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh trung kỳ cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn.
Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh sơ kỳ có lực lượng 400 vạn, trung kỳ 480 vạn, hậu kỳ 560 vạn, đỉnh phong 620 vạn đỉnh!
520 vạn đỉnh đã gần tới hậu kỳ, chỉ sợ nếu như thực sự chiến đấu, Hồng sư muốn vượt qua hắn cũng không quá dễ dàng.
Danh sư tứ tinh, tu vi cấp bậc là Hóa Phàm nhị trọng đến tứ trọng.
Ngũ trọng và Hợp Linh cảnh được coi là nửa bước ngũ tinh.
Chỉ có đạt tới Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh thì mới có tư cách tấn cấp Danh sư ngũ tinh.
Hồng sư vừa mới tấn cấp Danh sư ngũ tinh không lâu, nói cách khác, thực lực chân thật đang ở chừng Kiều Thiên cảnh sơ kỳ. Nếu như không mượn cảnh giới, chỉ bằng vào lực lượng, chỉ sợ ngay cả một quyền của Trương Huyền hắn cũng không tiếp nổi.
Mới trở thành Danh sư tứ tinh được hai tháng hắn đã nắm giữ thực lực có thể so sánh với Danh sư ngũ tinh sơ kỳ. Chỉ sợ cũng chỉ có tên biến thái như hắn mới có loại năng lực này.
Thời gian một tháng, không chỉ thực lực của hắn có bay vọt to lớn, mà ngay cả mấy người Trịnh Dương, Vương Dĩnh cũng có tiến bộ rất lớn.
Triệu Nhã và Lộ Xung rời đi khiến cho bọn hắn càng thêm quý trọng thời gian ở chung với Trương sư, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện. Dưới một lượng lớn linh thạch cung cấp, thực lực mỗi ngày đều có biến hóa kinh người.
Bốn người lần lượt đột phá Hóa Phàm cảnh, đã vững chắc ở nhị trọng Nguyên Khí cảnh.
Không chỉ có như thế, Trương Huyền lần nữa sửa sang lại Thiên Đạo võ kỹ, truyền cho mọi người khiến cho sức chiến đấu của bọn họ cũng gia tăng rất lớn.
Nếu nói người tiến bộ chậm nhất, chỉ sợ phải kể tới quản gia Tôn Cường.
Tên này đối với tu luyện không có chút hứng thú nào, một khi không chú ý sẽ bắt đầu lười biếng, nếu không phải có Vương Dĩnh chuyên môn giám sát. Muốn hắn tiến bộ, gần như không có khả năng.
Chỉ là, một tháng ngồi ở trên lưng linh thú, không có cách nào rời đi, cho nên hắn chỉ có thể không ngừng tu luyện. Trong thời gian một tháng này, hắn cũng từ Hóa Phàm nhất trọng Tăng Thọ cảnh sơ kỳ đạt đến nhị trọng Nguyên Khí cảnh đỉnh phong.
So với Vương Dĩnh tu vi cao nhất, thậm chí còn lợi hại hơn một chút.