Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1510: Chương 1510: Khảo hạch Ma Âm sư (2)




Đã đạt đến loại cảnh giới này, tự nhiên phải khảo hạch một chút.

Khảo hạch Danh Sư lục tinh, cần tinh thông sáu loại phụ tu chức nghiệp, đồng thời đều đi đến lục tinh.

Hiện tại hắn có bốn loại Luyện Khí sư, Y Sư, Luyện Đan sư, Kinh Hồng sư, còn cần hai loại.

Đã học tập Ma Âm, không bằng cùng nhau nghiên cứu được rồi.

Nhấc chân đi ra Tàng Thư khố, nhìn hai bên một vòng, thẳng tắp đi tới Ma Âm các khảo hạch Ma Âm sư.

Ma Âm các khác biệt Y Sư tháp, là một nơi hình tròn, giống như sân thượng kiếp trước, người muốn khảo hạch Ma Âm sư, cần ngồi tại ở vị trí chính giữa, biểu diễn âm nhạc, bức tường hồi âm xao động, xông tới bầu trời, thu hút tiên hạc nuôi nhốt trong học viện, quanh quẩn nhảy múa.

Sau đó, thông qua số lượng tiên hạc đánh giá đẳng cấp.

Đi tới vòng tròn phía ngoài gian phòng, chỉ thấy một thanh niên của Ma Âm học viện, nằm sấp ở trên bàn ngủ gật.

Hẳn là học viên làm việc ngoài giờ chịu trách nhiệm khảo hạch ở Ma Âm các.

- Vị niên trưởng này, ta muốn khảo hạch Ma Âm sư!

Đi tới bên cạnh, Trương Huyền ôm quyền.

- Khảo hạch Ma Âm sư?

Xoa xoa con mắt, thanh niên nhìn thoáng qua:

- Mấy tinh?

- Trước kia chưa hề khảo hạch qua, định từ nhất tinh bắt đầu khảo hạch...

Trương Huyền nói.

- Từ nhất tinh kiểm tra? Có thể, đây là nhạc phổ khảo hạch nhất tinh, nhạc khúc sử dụng nhất định phải từ trong đó lựa chọn, đi vào, chỉ cần có tiên hạc tới, Ma Âm các sẽ tự động phán định có thông qua hay không!

Thanh niên nói xong, từ trong phòng lấy ra một nhạc phổ.

Khảo hạch Ma Âm sư, có âm nhạc riêng biệt, chỉ cần có thể sử dụng âm nhạc này phát huy ra trình độ nhất tinh, coi như thông qua.

- Được!

Nhìn qua rất nhiều thư tịch, đã biết quy tắc khảo hạch, Trương Huyền cũng không nhiều lời, gãi đầu một cái:

- Cái này... Ta còn không có đàn ngọc, có thể cho ta mượn một cái hay không?

- Không có đàn? Không có đàn ngươi còn qua đây kiểm tra...

Thanh niên trợn tròn mắt.

Đối với Ma Âm sư, đàn ngọc chính là đũa ăn cơm, bút viết chữ, ngươi ngay cả cái này cũng không có, liền muốn khảo hạch... Nói đùa cái gì đó!

Học đàn, ngay cả đàn cũng không có, liền muốn kiểm tra, đùa cũng không phải đùa như vậy a!

- Cái này... ta nhớ được, người khảo hạch Ma Âm sư, nếu như không có đàn ngọc phù hợp, Ma Âm học viện có thể tạm thời cho mượn dùng...

Trương Huyền nói.

Nhìn qua nhiều thư tịch như vậy, đối với quy định của học viện sớm đã rõ như lòng bàn tay.

Người tham gia khảo hạch, nếu như không có đàn ngọc, học viện có thể cho mượn một cái sử dụng, không tính là vi phạm quy định.

- Mượn là có thể mượn... nhưng đàn ngọc của học viện, đẳng cấp thấp không nói, cơ bản đều là không biết để bao nhiêu năm, hơi dùng sức, liền sẽ hư, dùng cái này kiểm tra, rất dễ ảnh hưởng thành tích... Ngươi khẳng định muốn dùng?

Thanh niên nghi hoặc nhìn qua.

Đàn ngọc của học viện, giống như vũ khí dùng chung, thống nhất chế tạo, không có bất kỳ kỹ thuật hàm lượng gì, lại thêm nhiều năm không có người dùng qua, cổ xưa không chịu nổi, có thể sử dụng hay không còn khó nói, dùng cái khảo hạch này... tỷ lệ thông qua sẽ hạ thấp rất nhiều.

Nguyên nhân chính là như thế, không ít người không nguyện ý sử dụng.

- Xác định!

Trương Huyền gật đầu.

Hiện tại hắn đi mua đàn ngọc khẳng định không còn kịp rồi, mua được còn cần đủ loại thích ứng, cực kỳ phiền phức, lại thêm bình thường cũng không dùng, còn không bằng dùng của học viện, miễn cho phiền phức.

- Vậy được rồi!

Thấy gặp được một cái không sợ chết, thanh niên nhấc mí mắt, đi vào phòng, không lâu sau, lấy ra một cổ cầm cùng mấy dây đàn hết sức bình thường.

- Sử dụng cẩn thận chút, cái này là dây đàn dự bị, một khi đứt đoạn, cũng có thể thay thế... Ngươi có một canh giờ, trong vòng một canh giờ, một con hạc cũng không dẫn tới, nói rõ không qua ải, có thể đi về!

Thanh niên thản nhiên nói.

Hắn đối với tên này căn bản không coi trọng.

Nào có học tập Ma Âm, ngay cả đàn cũng không có?

Đàn cũng không có, nói rõ trình độ chẳng ra sao cả, hàng năm loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng này, cũng không phải là không có.

- Vâng!

Tiếp nhận cổ cầm, đưa phí tổn cần thiết trước khảo hạch, Trương Huyền nhấc chân đi vào Ma Âm các.

Ma Âm các khảo hạch, lấy tiên hạc định đẳng cấp, trận pháp dùng tương đối ít, lại thêm bình thường người khảo hạch không nhiều, cũng không cần học phần, chỉ cần tốn hao một ít linh thạch là đủ.

Dọc theo thông đạo tiến lên, chung quanh đều là bức tường nặng nề trùng điệp, phía trên có khắc hoa văn đặc thù, tiếng đàn xao động ở phía trên, sẽ bị bắn ra, hình thành lôi âm to lớn.

Loại thanh âm này, chỉ có tiên hạc mới có thể nghe được, để chúng nhảy múa.

Toàn bộ Ma Âm các không có bất kỳ ai, Trương Huyền cũng vui thanh nhàn, không lâu sau liền đến sân khấu trong nhất, cổ tay khẽ đảo, đặt cổ cầm lên trên kệ.

Ngón tay đụng thư tịch một cái, nhạc khúc khảo hạch đi vào trong óc.

- Ca khúc rất đơn giản...

Nhẹ nhàng cười một tiếng.

Học được Thiên Đạo Ma Âm lục tinh, giờ phút này hắn chỉ bằng vào Ma Âm, so với Tưởng viện trưởng chỉ mạnh không yếu, dùng nhạc khúc khảo hạch nhất tinh, đối với hắn đơn giản đến cực điểm.

- Thử cổ cầm một chút...

Ngón tay đáp lên dây đàn, nhẹ nhàng gảy, một âm thanh trong trẻo vang lên, phát ra thanh âm leng keng tựa như nước suối gõ nham thạch.

Cái này học viện phối dùng cổ cầm, mặc dù cảm nhận kém chút, nhưng cũng có thể dùng.

- Bắt đầu đi!

Dù sao đều là khảo hạch, Trương Huyền cũng không có gì xoắn xuýt, tĩnh tâm trầm tư, ngón tay nhẹ nhàng gảy, tiếng đàn trên nhạc phổ lập tức chảy ra.

...

Ma Âm viện, chỗ ở viện trưởng.

- Hắn đọc sách... Không làm ra động tĩnh gì chứ?

Thấy bằng hữu đi vào tiểu viện, Tưởng Thanh Cầm nhịn không được hỏi.

- Không có...

Ninh viện phó lắc đầu.

Nói thật, lúc trước hắn cũng có chút lo lắng, sau khi rời Tàng Thư khố không xa, liền quan sát mấy canh giờ, phát hiện không xuất hiện biến cố, lúc này mới yên tâm lại.

- Vậy là tốt rồi...

Tưởng Thanh Cầm thở phào nhẹ nhõm.

- ...

Nhíu mày, Ninh viện phó muốn nói lại thôi.

- Làm sao vậy?

Tưởng Thanh Cầm vội vàng nhìn qua.

Nói thật, truyền thuyết của tên này quá ác liệt, làm cho hắn nhất kinh nhất sạ.

- Hắn... Buổi sáng hôm nay nhìn xong thư tịch, liền đi Ma Âm các, đoán không sai, hẳn là đi khảo hạch Ma Âm sư!

Ninh viện phó nói.

Da mặt Tưởng Thanh Cầm nhảy một cái:

- Hắn không phải cái gì cũng không sao? Khảo hạch Ma Âm sư cái gì?

- Ta cũng không rõ ràng... Sợ lại phá hư, lặng lẽ đi theo, trốn ở bên ngoài quan sát, phát hiện... mười lăm con tiên hạc chịu trách nhiệm khảo hạch, thế mà lục tục ngo ngoe bay vào, lại không đi ra!

Ninh viện phó nhíu mày nói.

Ma Âm các, cũng nuôi một chút tiên hạc để Ma Âm sư khảo hạch, tổng cộng mười lăm con.

- Cùng bay vào? Coi như hắn khảo hạch Ma Âm sư lục tinh, sáu con là đủ, mười lăm con cùng bay vào, làm gì?

Tưởng Thanh Cầm kỳ quái.

Khảo hạch lục tinh, cũng chỉ cần sáu tiên hạc, mười lăm con đều bay qua... Làm sao nghe xong đã cảm thấy không đáng tin cậy như thế?

- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền đến thương nghị với ngươi...

Ninh viện phó gật đầu nói.

- Thương nghị? Có gì có thể thương nghị, nhanh qua nhìn một chút, tên này sẽ không đánh chết tất cả tiên hạc, nướng ăn chứ...

Nhớ tới trước đó thanh niên làm ra đủ loại quái sự, sắc mặt Tưởng Thanh Cầm tái xanh, cũng nhịn không được nữa, đột nhiên đứng dậy, đang muốn cùng bằng hữu qua nhìn một chút, liền nghe được cửa sân cách đó không xa mở ra, một cái đầu chui vào.

- Cái kia... Tưởng viện trưởng, ta muốn khảo hạch Ma Âm sư, nhưng... Hạc không đủ, có thể cho ta mượn vài con không?

Vẻ mặt Trương Huyền lúng túng nói.

- Mượn vài con?

Tưởng Thanh Cầm lảo đảo, Ninh viện phó cũng trừng to mắt.

Hạc không đủ...

Đây chính là ròng rã mười lăm con... Ma Âm viện khảo hạch nhiều năm như vậy cũng đầy đủ, làm sao đến phiên ngươi liền không đủ?

Ngươi... Đến cùng làm gì?

Hai đại viện trưởng buồn bực sắp muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.