- Công chúa?
Nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo, sắp co giật của đường chủ, Tiền trưởng lão không nhịn được nhìn qua.
Diệp Vấn Thiên có mấy vị công chúa, thế nhưng bất kể tuổi tác hay là dung mạo đều không giống như vị trước mắt a?
Hơn nữa xem như là công chúa thì thế nào chứ? Ngươi thân là đường chủ Thú đường, cường giả Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong, coi như Diệp Vấn Thiên cũng không dám làm gì ngươi. Mà ngươi lại sợ một vị công chúa như vậy sao?
- Là, Lục công chúa Ngọc Phi Nhi điện hạ của Hồng Viễn đế quốc!
Thấy vẻ mặt hắn có chút mê hoặc, Tần đường chủ không nhịn được truyền âm.
- Hồng Viễn đế quốc?
Thân thể Tiền trưởng lão co rút lại, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Người đi theo sau lưng Trương sư, không nói lời nào, giống như thị nữ lại là công chúa của Hồng Viễn đế quốc sao?
Hồng Viễn đế quốc là đế quốc nhất đẳng, cường giả như rừng, còn có Danh sư học viện nổi tiếng, danh chấn thiên hạ. Công chúa của đế quốc này địa vị tôn sùng, coi như trách mắng Diệp Vấn Thiên thì hắn cũng không dám phản kháng. . . Ngươi xác định không có nhìn nhầm đó chứ?
Nếu như nàng thực sự là công chúa, vậy vị Trương sư này lại có thân phận gì mà có thể khiến cho công chúa cam tâm tình nguyện theo ở phía sau như thế?
- Phi nhi, ngươi biết hắn sao?
Thấy vẻ mặt Ngọc Phi Nhi nghiêm túc, bày ra thân phận công chúa, Lạc Thất Thất đi về phía trước.
- Là lần sinh nhật kia của ta, Bạch trưởng lão thú viện đã đưa ta một đầu Bạch Vĩ Thanh Hồ, đúng lúc hắn đi theo sau lưng, trí nhớ của ta rất tốt, cho nên mới nhớ...
Ngọc Phi Nhi thản nhiên nói.
- Ồ!
Lạc Thất Thất gật đầu:
-Ngươi vừa nói như vậy ta cũng nghĩ tới. . . Còn tưởng rằng là một đệ tử bình thường của Bạch trưởng lão, không nghĩ tới lại làm đường chủ Thú đường ở đây!
Làm hảo hữu của nàng cho nên sinh nhật Ngọc Phi Nhi tự nhiên nàng cũng đi, lúc ấy Bạch trưởng lão đã tặng cho hảo hữu nàng một đầu Bạch Vĩ Thanh Hồ. Thứ này ngay cả nàng cũng cảm giác có chút hâm mộ, lúc này vừa nói ra thì nàng đã lập tức cảm thấy vị Tần đường chủ này rất là quen thuộc.
- Vị này là. . . Lạc sư?
Tần đường chủ cũng nhận ra được nàng, khóe miệng càng co giật.
- Ừm, nhãn lực của ngươi không tệ, tại hạ là Danh sư ngũ tinh, Lạc Thất Thất!
Lạc Thất Thất gật đầu.
- Danh sư ngũ tinh?
Thân thể Tiền trưởng lão ở bên cạnh run rẩy một cái.
Nếu ngươi sớm nói ngươi là Danh sư ngũ tinh, như vậy ta còn làm ra vẻ làm gì a. Nhất định đã sớm giúp các ngươi tìm linh thú rồi. . .
Hắn dùng vẻ mặt u oán nhìn về phía Hàn Xung cách đó không xa. . . Ngươi không nói vị Trương sư này từ Vạn Quốc thành tới, lại còn là Danh sư tứ tinh hay sao? Làm sao Danh sư ngũ tinh cũng là học sinh của hắn chứ. . .
Hàn Xung lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Trương Huyền.
Mấy tháng trước không phải ngươi mới khảo hạch Danh sư tứ tinh hay sao?
Từ lúc nào công chúa hoàng thất Hồng Viễn đế quốc và Danh sư ngũ tinh đã thành học sinh của ngươi, đi theo phía sau ngươi cơ chứ?
Không chỉ mấy người này nổi điên mà Tần Chung ở phía sau đám người rốt cục cũng ý thức được vấn đề, sau khi nghe xong đoạn đối thoại, cả đám suýt chút nữa đã khóc lên.
Hắn. . . Không ngờ lại dám đùa giỡn công chúa Hồng Viễn đế quốc và một vị Danh sư ngũ tinh. . . Thậm chí mới vừa rồi bảo phụ thân giáo huấn đối phương!
May mắn người ta không có so đo, nếu như so đo, cho dù giết chết tại chỗ thì phụ thân hắn cũng không dám nói nửa câu. . .
- Được rồi, bây giờ không phải là thời điểm hàn huyên, vẫn nên giải quyết đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này trước đi!
Thấy mọi người càng nói càng nhiều, Trương Huyền khẽ lắc đầu.
Đầu linh thú Hóa Phàm tam trọng trên không trung đã sắp bị bóp chết. Nếu như các ngươi tiếp tục hàn huyên, chỉ sợ ngay cả thịt cũng đã cho đối phương ăn a.
- Giải quyết. . . Giải quyết như thế nào đây? Trương sư có biện pháp hay sao?
Sau khi xác định Ngọc Phi Nhi công chúa và Lạc Thất Thất đều nghe theo vị Trương sư này, Tần đường chủ cũng biết hắn không đơn giản cho nên vội vàng nhìn qua.
- Ta sẽ thương nghị với nó một chút, nhìn xem rốt cục là nó muốn làm cái gì!
Nhíu mày, suy nghĩ một chút, Trương Huyền nói.
Nếu như đối phương có huyết mạch Long tộc, như vậy hắn có thể thử “Hồng” một chút, thậm chí là “Bò....ò...” mới vừa học xong. Thế nhưng nếu không có, tác dụng của hai cách phát âm này sẽ không lớn. So với việc chơi đùa còn không bằng hỏi đối phương một chút xem, rốt cuộc đối phương cần gì, muốn làm gì.
- Thương nghị?
Vẻ mặt Tần đường chủ và Tiền trưởng lão vô cùng nghi hoặc.
Ngôn ngữ không thông, nếu như có thể thương nghị thì làm sao bọn họ lại đến mức bị động như vậy.
Trong lúc đang không biết đối phương muốn làm gì thì chỉ thấy thanh niên kia đã tiến lên một bước:
-amp;*%@ $#3...
Tử Dực Thiên Hùng thú trên bầu trời sửng sốt một chút, không nhịn được phát ra tiếng:
-Hống hống hống hống!
Thanh niên:
-# $% $. . . % “
Thiên Hùng thú:
-Hống hống hống hống!
. . .
- Đây là. . . Thú ngữ?
Thấy một người một thú đối đáp ở cách đó không xa, tròng mắt Tần đường chủ trợn trừng, như sắp rớt ra ngoài.
Thuần Thú sư có thể nói thú ngũ, cho dù có kém tới mấy thì lúc khảo hạch Lục tinh, Thất Tinh sẽ đơn giản đến cực điểm. Chỉ cần tu vi đạt tới là có thể nhẹ nhõm hoàn thành. . . Loại người này xuất hiện ở đây, đây là chuyện mà hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
- Tiền trưởng lão, không phải ngươi muốn học tập thú ngữ ư? Có thể học cùng vị Trương sư này...
Tràn ngập hưng phấn, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Tiền trưởng lão cách đó không xa, vừa nhìn qua, hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Chỉ thấy vị trưởng lão mới vừa rồi còn có vẻ mặt chính trực thì lúc này miệng há hốc, vẻ mặt như phát điên, bộ dáng sắp điên tới nơi rồi.
Cũng khó trách hắn sắp phát điên, vừa rồi tên này còn nói là mình một chữ cũng không biết đối với thú ngữ Thượng Cổ. Sau khi vào nhà mười phút đồng hồ đã nói học xong. . . Vốn hắn cho rằng chỉ là thuận miệng nói một chút lời nói vô căn cứ, thế nhưng dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đây lại là sự thật!
Thú ngữ Thượng Cổ. . . Từ lúc nào dễ học được như vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ. . . Bản thân hắn nghiên cứu năm mươi năm, quả thực đã nghiên cứu lên trên thân chó hay sao?
Nếu không làm sao có thể tới mức ngay cả mười phút của đối phương cũng không bằng chứ?
Trong lúc đang sụp đổ thì chỉ thấy thanh niên đã kết thúc thương nghị với Thiên Hùng thú ở trên không trung, lại mang theo vẻ mặt cổ quái đi tới.
- Thế nào?
Không để ý tới suy nghĩ lung tung trong đầu, Tiền trưởng lão vội vàng nhìn qua: