Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 294: Chương 294: Không phân thắng bại (2)




Trong mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trương Huyền lắc đầu.

Loại cục diện hiện tại này, đừng nói ba nam học sinh Trịnh Dương, Lưu Dương, Viên Đào, cho dù Triệu Nhã gặp phải, khẳng định một cước đạp bay Đỗ Lỗi. Đạp không chết, cũng sẽ khiến cho hắn không đứng lên được nữa.

Nhưng Vương Dĩnh, lại bị đuổi tới chạy khắp đài so đấu.

Tính cách nàng ngây ngô ôn nhu đáng yêu, lúc này mới đưa đến cục diện như vậy.

Xem ra nàng thiếu không phải là võ kỹ và tu vi, mà là kinh nghiệm chiến đấu khi gặp kẻ địch.

- Thân pháp thiên đạo, cực kỳ tiêu hao thể lực. Một hai lần còn có thể, nhiều nữa thì không được!

Thân pháp thiên đạo, tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt là có thể bay qua khoảng cách mười mấy thước, thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng cũng có chỗ thiếu hụt.

Đó chính là tiêu hao thể lực thật sự quá lớn.

Vương Dĩnh chạy trốn như vậy một hai lần còn có thể. Chạy trốn thêm vài lần, nhất định sẽ bị đối phương bắt lại

Quả nhiên, suy nghĩ này của hắn còn chưa có kết thúc, đã thấy trên đầu Vương Dĩnh đổ mồ hôi, mở miệng thở hổn hển, lại cũng chạy hết nổi.

Lúc này, nàng cũng bị đối phương dồn đến bên cạnh đài so đấu.

Ầm!

Đỗ Lỗi đi tới bên cạnh, kéo cánh tay nàng lại:

- Ta không thắng được cũng sẽ không để cho nàng thắng...

Gào xong, hắn lại tung người nhảy về phía dưới đài.

- Ngươi...

Không nghĩ tới tên này chơi xấu như vậy, muốn kéo nàng xuống đài so đấu. Dưới tình thế cấp bách, Vương Dĩnh cũng không để ý được quá nhiều, lại một cước đạp tới.

Vù!

Đỗ Lỗi lập tức giống như quả bóng cao su bị đá bay, trong nháy mắt bay ra ngoài, ở trên không trung liên tục lộn nhào vài lần, rơi xuống cách đó hơn ba mươi thước.

Bịch bịch!

Chỉ có điều, đá đối phương xong, nàng cũng tiêu hao hết khí lực, trực tiếp từ đài so đấu ngã xuống, rơi trên mặt đất.

Hai người đều rơi xuống đài so đấu, hơn nữa đều gần như đồng thời rơi xuống đất. Chỉ có một kết quả... không phân thắng bại!

Đỗ Lỗi biết mình không thắng được Vương Dĩnh, cố ý làm ra trạng thái hung ác, kéo nàng rơi xuống.

Chỉ có điều, cuối cùng Vương Dĩnh dưới tình thế cấp bách phản kích cũng rất lợi hại. Thoáng cái bay qua hơn ba mươi thước, cho dù không chết, cũng gần như phải nằm trên giường hai tháng.

- Người này... người này chơi xấu!

- Vô sỉ...

- Rõ ràng không phải là đối thủ, còn kéo người xuống đài so đấu. Bị đá bay cũng đáng đời...

- Sao có thể không biết xấu hổ như vậy. Quả thực còn không biết xấu hổ hơn Viên Đào!

Dưới đài ồ lên một hồi.

Mọi người cũng đã nhìn ra, Đỗ Lỗi này chơi xấu.

So tài thì so tài, rất rõ ràng thân pháp, cước pháp của hắn đều không bằng đối phương, khi dễ đối phương là thiếu nữ, dựa vào khí lực kéo người xuống, quả thực vô sỉ đến cực điểm.

Về phần bị đá bay, vậy cũng là đáng đời... Không có một người nào đồng tình.

Nghe được tiếng mắng, vẻ mặt Viên Đào đầy bất đắc dĩ. Tại sao ta nói cái gì cũng không nói, nằm cũng bị thương?

Ai không biết xấu hổ? Các ngươi mới không biết xấu hổ, cả nhà các ngươi đều không biết xấu hổ...

- Đồng thời rơi xuống đất, không phân thắng bại!

Nghe được tranh cãi, lão sư trọng tài có chút đau đầu. Chỉ có điều, hắn vẫn gật đầu, nói ra kết quả.

Tuy rằng Đỗ Lỗi có nghi ngờ chơi xấu, nhưng quả thật hai người đồng thời rớt xuống, chỉ có thể tính là đánh hòa.

- Lão sư...

Nghe được kết quả này, môi Vương Dĩnh mím lại, đi tới trước mặt Trương Huyền, vẻ mặt áy náy.

Trương lão sư tín nhiệm nàng như thế, không chỉ hỗ trợ chữa trị tốt chân, còn truyền thụ thối công, thân pháp. Kết quả... lại không đánh thắng. Điều này khiến cho nàng rất xấu hổ.

- Không có việc gì. Lần sau chú ý là được. Không cần để ở trong lòng.

Trương Huyền gật đầu:

- Là ta sơ sót. Nàng kém không phải là tu vi, công pháp, mà là tâm tính.

- Đa tạ lão sư!

Thấy hắn không trách tội, trái lại còn an ủi, Vương Dĩnh càng xấu hổ hơn. Chỉ có điều kết quả đã xuất hiện, lại không có cách nào thay đổi. nàng không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ không vui đi tới phía sau đoàn người.

Nếu như Đỗ Lỗi thấy bộ dáng này của nàng, nhất định sẽ trực tiếp phát điên.

Ta cũng bị nàng đạp cho nằm trên mặt đất không thể động đậy, nàng còn phiền muộn... Nên buồn bực là ta có được hay không?

- Trương lão sư thắng liền hai trận, hòa một trận, đã đứng ở thế bất bại.

- Đúng vậy, cho dù hai trận sau Lục lão sư mặt đều thắng, cũng chỉ là không phân thắng bại.

- Lại xem tiếp sau so đấu thế nào. Ta cảm thấy cơ hội chiến thắng của Lục lão sư đã không lớn nữa.

- Ta cũng cho là như vậy. Ban đầu còn cho rằng Lục lão sư khẳng định nghiền ép. Không nghĩ tới... Trương lão sư nghiền ép lại. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

...

Tuy rằng cảm thấy cách làm của Đỗ Lỗi quá mức vô sỉ, nhưng rất nhanh mọi người đã tiếp nhận sự thật này.

Quy tắc như vậy, cho dù thoạt nhìn không công bằng, cũng không có cách nào.

Hai bên không phân thắng bại, vấn đề lại tới.

Năm học sinh so tài, Trương lão sư đã hai thắng một hòa. Toàn bộ áp lực đè nặng trên người Lục lão sư. Nếu như học sinh tiếp theo thua một lần nữa, người cuối cùng cũng sẽ không cần so tài nữa.

Mà nếu như tất cả giành thắng lợi, hai người so tài, chính là không phân thắng bại, hai bên cũng không tổn thương mặt mũi, được cho là kết cục tốt nhất.

Nghĩ đến điểm này, tất cả mọi người tập trung ánh mắt đến trên người Lục Tầm, muốn xem thử lần này hắn sẽ phái ai ra, lại chiến đấu thế nào.

- Không thể thua nữa... Ta đề nghị đánh giá sư giả, vốn định mở mày mở mặt. Thua nữa, lại trở thành không còn mặt mũi nào gặp người...

Lục Tầm cắn răng một cái.

Người khác còn có thể nghĩ thông suốt, hắn tất nhiên cũng hiểu rõ.

Lúc này hắn không thể lại thua nữa. Một khi tiếp tục, đừng nói lập uy, sau này ở trong toàn bộ học viện, hắn cũng đừng mong ngóc đầu lên được.

“Chu Hồng đã từng thua Triệu Nhã. Hiện tại cho dù tu vi tiến bước, trong lòng có khả năng còn có thể có bóng ma. Để cho hắn lên đài so đấu, không thể bảo đảm trăm phần trăm giành thắng lợi... Bạch Siêu lên đi! Hắn am hiểu quyền pháp, đối phó với Lưu Dương, hẳn không có vấn đề lớn.”

Trong khoảng khắc, Lục Tầm đưa ra quyết định, ngoắc tay.

Bạch Siêu từ trong đám người đi ra, đi nhanh đi tới đài so đấu.

- Để ta!

Thấy hắn lên sân khấu, Lưu Dương khẽ cười. Hắn không đợi Trương Huyền phân phó, cũng đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.