Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1111: Chương 1111: La Chiêu bị làm cho phát điên (1)




Không riêng gì La Chiêu. Khóe miệng hai người Trần Việt, Phùng Vũ cũng đồng thời giật giật một cái.

Cảnh tượng lúc đó chỉ có ba người biết là chuyện gì xảy ra. Đương nhiên bọn họ cũng đều rõ ràng tình huống chiến đấu với thầy Phùng. . . Khi đó thầy Phùng đã ngã xuống sắp ngỏm rồi, thân thể giống như xác chết, nằm thẳng, chỉ chờ bị đánh a?

Lúc nào lưỡng bại câu thương cơ chứ?

Còn đánh lén, thầy Hồng này nói nguyên khí của hắn tổn hao nhiều, thầy La căn bản không có cơ hội động thủ. . .

Thầy Hồng ở bên cạnh thấy Trương Huyền càng nói càng căm phẫn, cả người cũng bắt đầu hoảng hốt. . . Chẳng lẽ ta thực sự bị La sư đánh? Sao ngay cả một chút ấn tượng ta cũng không có a?

- Ngươi nói bậy, chúng ta có thể làm chứng, tình cảnh lúc ấy không phải như vậy, lúc ấy thầy Phùng đã bị thương...

Trần Việt cũng không nhịn được nữa, vội vàng nói.

- Thầy Phùng đã bị thương? Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi, sao thầy Phùng lại bị thương? Ai đả thương hắn? Đường đường là Danh sư ngũ tinh, bị người ta đánh cho bị thương, không có khả năng một chút động tĩnh cũng không có a?

Dường như đã sớm biết đối phương sẽ nói như vậy, Trương Huyền hất ống tay áo lên.

- Cái này...

Trên đầu Trần Việt đổ mồ hôi:

- Cũng có thể là ta nhớ nhầm...

Thầy Phùng ngăn cản đám người thầy Hồng mà từ trên không trung rơi xuống, thiếu chút nữa đã ngã chết, vốn đây là chuyện rất mất mặt, lại thêm vi phạm đạo nghĩa. . . Chuyện này nhất định không thể tiết lộ được.

Nếu không, chuyện này truyền đi thầy Phùng cũng không cần phải sống nữa.

Chuyện này đã không thể nói, vậy bản thân hắn bị thương như thế nào?

Phải biết buổi sáng hắn còn mới vừa gặp mặt với thái tử, sinh long hoạt hổ, buổi chiều đã biến thành một đống bùn nhãn. . . Căn bản không có cách nào giải thích được ah!

- Sao nào, bị ta nói ra sự thật, lại định lật lọng hay sao?

Trương Huyền lửa giận cuồn cuộn, giống như muốn thiêu đốt bốn phía vậy:

- Coi như ngươi không lật lọng, vừa rồi các ngươi đã liên hợp lại, cảnh tượng ép buộc thầy Hồng, thầy Ngô cũng tận mắt nhìn thấy. Lúc này các ngươi lại nói chuyện giúp hắn, như vậy cũng được tính là không có gì sao? Loại lời nói mang theo sắc thái tình cảm rõ ràng như vậy, sao có thể khiến cho người ta tin tưởng được chứ?

- Cái này...

Da mặt Trần Việt giật giật.

Vừa rồi hắn liên hợp với La Chiêu, ép buộc thầy Hồng. Mặc dù thầy Ngô đang uống rượu, thế nhưng nhất định đãthấy được. Vì vậy, lúc này muốn lấp liếm cũng không lấp liếm được. . .

- Đượcc rồi, tốt nhất bây giờ ngươi và thầy Phùng không cần nói gì nữa. Bởi vì, các ngươi căn bản chính là một liên minh...

Trương Huyền khoát tay nói.

Trần Việt cắn răng, đang muốn mở miệng thì đã nghe thanh âm của thái tử vang lên:

- Được rồi, các ngươi không cần nói nữa, để vị tiểu huynh đệ này nói hết lời đã!

Kỳ thật không chỉ mình thầy Ngô nhìn thấy, ngay cả vừa rồi tặng lễ, cảnh tượng ba người cố ý ép buộc thầy Hồng hắn cũng đã nhìn thấy ở trong mắt.

Rất rõ ràng, ba người này đã liên thủ, đã như vậy, đương nhiên lời nói của bọn họ cũng không thể tin.

- Đa tạ thái tử!

Trương Huyền gật đầu:

- Vừa rồi khi thái tử còn chưa tới, thầy Hồng bởi vì bị bọn họ đả thương, vì chữa thương cho nên mới tới chậm một chút. Thế mà bọn họ lại trắng trợn ép buộc, chuyện này ngươi có thể hỏi thầy Ngô, ta không có nói dối một chút nào!

- Đúng là thầy Hồng sư có tới chậm một chút!

Ngô sư gật đầu.

- Đa tạ thầy Ngô bênh vực lẽ phải.

Trương Huyền lần nữa ôm quyền:

- Bọn họ đả thương thầy Hồng, cướp bảo vật đi, lại cố ý đứng ở đây khiêu khích. Mục đích chính là muốn làm cho Hồng Phong đế quốc chúng ta mất đi danh ngạch. Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, kính xin thái tử quyết định!

- Quyết định thì đơn giản. . . Lời ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng. . . Ngươi nói thầy La cướp đi bảo vật của thầy Hồng, vậy ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc là loại bảo vật nào? Ngươi có thể nói rõ một lần chi tiết hay không?

Thái tử nhìn về phía Trương Huyền.

Có thể trở thành thái tử, đương nhiên không phải là hạng người ngu ngốc. Lời nói của vị thanh niên trước mắt này, mặc dù nói không có một chút sơ hở, đạo lý rõ ràng. Không ít chuyện La Chiêu cũng thừa nhận, nhưng hắn vẫn chưa tin việc ba đại Danh sư ngũ tinh có thể làm được chuyện cướp đoạt đồ vật của người khác.

- Đúng, ngươi nói ta cướp, ta đoạt bảo vật gì của Hồng Thiển? Nếu không nói nên lời thì chính là ngươi vu hãm Danh sư cao hơn một cấp. Nhẹ thì hủy bỏ tư cách Danh sư, nặng thì giết chết tại chỗ...

Nghe thấy hắn nói như thế, ánh mắt La Chiêu sáng lên, vội vàng hét lớn.

Tróc gian bắt sống, bắt trộm bắt bẩn, ngươi nói ta đoạt đồ của thầy Hồng, vậy thì tốt, ngươi nói xem rốt cuộc ta đã đoạt cái gì. Nếu như không nói được. . . Để xem ngươi làm thế nào!

Thân là Danh sư tứ tinh, phỉ báng ngũ tinh, chỉ riêng điều này cũng đã có thể khiến cho ngươi vĩnh viễn không vươn mình lên được!

- Ta đã từng gặp qua người vô sỉ, thế nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy! Đoạt đồ vật của người khác không thừa nhận cũng thôi đi, không ngờ lại còn ra vẻ đại nghĩa lăng nhiên như vậy. . . Đã như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!

Trương Huyền hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía thầy Hồng ở bên cạnh:

- Có khả năng ta còn phải làm phiền thầy Hồng một lần!

- Làm phiền ta ta?

Thân thể thầy Hồng run run một cái:

-Thầy Trương cứ việc nói là được...

Hiện tại hắn đã phục sát đất đối với người trước mắt này.

Cái miệng này quả thực có thể chết nói thành sống, sống có thể nói thành thần tiên. . . Hôm nay hắn tới chậm, rõ ràng là bởi vì chờ hắn đối phương, kết quả bị nói thành bản thân chữa thương. . .

Kết hợp với lời nói hồ ngôn loạn ngữ trước đó, tất cả đều thuận lý thành chương, không ngờ lại không có chút không hài hòa nào!

Ngay cả người trong cuộc như hắn cũng cảm thấy có lý có cứ, có thứ tự có thể theo được. Cũng có thể suy xét có phải đám người La Chiêu, Phùng Vũ đã đoạt đồ vật của mình hay không. . .

Có thể chuẩn bị tốt như vậy, nói không chê vào đâu được, chẳng lẽ trước đó đối phương bảo mình đi tìm đám người thầyLa, thầy Phùng gây phiền phức đã nghĩ đến điểm ấy rồi hay không?

Nếu quả thật là như vậy. . . Cũng không tránh khỏi quá kinh khủng a!

- Rất đơn giản!

Trương Huyền đổi thành truyền âm.

- Ngươi bảo ta...

Nghe thấy hắn nói như thế, hai mắt thầy Hồng một lần nữa trợn tròn, con ngươi co rụt lại.

- Ừm, đi thôi, có thể vạch trần bộ mặt thật của đối phương hay không đành phải dựa vào ngươi!

Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.

- Đi? Đi cái quỷ a...

Nhớ tới lời nói mà đối phương nói ở bên tai mình, cơ thể run rẩy một cái, thiếu chút nữa thầy Hồng đã khóc.

Đây không phải là vạch trần bộ mặt của đối phương, mà là ngươi muốn giết chết ta a. . .

- Yên tâm, suy nghĩ một chút về giao đấu giữa Nhược Hoan công tử và Tần Lỗi lúc trước thì ngươi sẽ hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.