Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2607: Chương 2607: Lạc Huyền Thanh nổi khùng (2)




- Đáng ghét!

Vẻ mặt biến thành màu đen, tức giận gào thét, Lạc Huyền Thanh không che giấu lực lượng trong cơ thể nữa.

Xoẹt!

Thực lực nửa bước Động Hư cảnh triệt để phóng thích ra, không gian bốn phía có chút vặn vẹo, chân khí tàn phá bừa bãi bắn ra, địa phương vốn đã đổ sụp, ở dưới lực lượng khổng lồ trùng kích, trở nên càng thêm hỗn loạn.

Nguyên bản hắn còn muốn che giấu tu vi, đợi thời điểm cùng Trương Thuần chiến đấu đột nhiên bạo phát, đánh đối phương một hồi, giờ phút này bị đối phương chọc giận kìm nén không được.

Thình thịch thình thịch bành!

Động Hư cảnh cùng Nhập Hư cảnh, mặc dù chỉ kém một tiểu cấp bậc, thế nhưng tương đương với hai thế giới, lực lượng của nửa bước Động Hư thi triển ra, rất nhiều khôi lỗi giống như lập tức rơi vào vũng bùn, muốn giãy dụa, lại không cách nào chạy ra.

Tạch tạch!

Bàn tay đè ép xuống dưới, núi sông đứt gãy, sông lớn khô cạn, mười mấy khôi lỗi không có chống được một cái hô hấp, toàn bộ đồng loạt nằm rạp trên mặt đất, từng cái không ngừng gào thét, không cách nào lại gần chút nào.

- Ngươi...

Không nghĩ tới, thực lực của vị trước mắt này đã đạt đến loại cảnh giới đó, con ngươi co rụt lại, Trương Phong vội vàng lui về phía sau.

- Không nói rõ ràng cho ta, ngươi trốn được sao?

Hí dài một tiếng, Lạc Huyền Thanh giống như cự long hình người, bỗng nhiên bước ra một bước, không gian trước mắt như mặt nước bị đá ném vào, dập dờn ra vô số gợn sóng.

Bành!

Gợn sóng đập ở trên người Trương Phong, như bị đại chùy đánh trúng, lần nữa phun ra máu tươi, lập tức từ không trung rơi xuống.

Phần phật!

Đánh đối phương từ không trung rơi xuống, Lạc Huyền Thanh tiến về phía trước một bước, thời gian nháy mắt, liền xuất hiện ở trước mặt Trương Phong, một chân đạp lên đầu.

Nhìn tốc độ cùng lực lượng, lần này đánh trúng, không chết cũng không sai biệt lắm.

Đối phương sỉ nhục muội muội của hắn, hắn triệt để nổi giận, cái quy củ gì, hậu quả gì, tất cả đều không cần quản. Rồng có vảy ngược, chạm vào hẳn phải chết!

- Thật mạnh mẽ...

Lúc đầu Trương Huyền ý định xuất thủ, nhưng nhìn thấy anh vợ xông tới, cuối cùng vẫn ngừng lại.

Hiện tại hắn còn chưa tiện cho thấy thân phận, lại nói... Không tế ra Thanh Long thú, muốn vượt qua người này, cũng không quá dễ dàng. Đương nhiên, nếu như anh vợ chịu thiệt, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp tiêu diệt người này. Không nói cái khác, chỉ sỉ nhục Nhược Hi, liền tội đáng chết vạn lần, ai cũng không cứu được!

- Ngươi...

Nhìn thấy uy thế của một chân kia đá tới, Trương Phong sợ hãi, không dám tiếp tục giữ lại, mạch máu trong người đột nhiên kích phát.

Ầm ầm!

Thời gian phảng phất trở nên chậm lại, cũng giống như tốc độ của hắn biến nhanh, thân thể bỗng nhiên co rụt lại, thời gian nháy mắt xuất hiện ở hơn mấy mét, miễn cưỡng tránh thoát một chân cuồng bạo.

Ầm ầm!

Bàn chân rơi trên mặt đất, dâng lên vô số đá vụn, một hố to đường kính hơn ba mươi mét xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Lạc Huyền Thanh, ngươi điên rồi...

Trương Phong dọa đến rụt cổ một cái, suýt chút nữa từ không trung rơi xuống.

Lúc đầu mặc dù nơi này sập, nhưng chỉ cần tìm được người giỏi tay nghề, còn có thể xây dựng rất nhanh, nhưng đập ra một cái hố to như vậy, mặt đất bị hủy diệt, còn xây dựng lại thế nào?

Có thể nói, đã triệt để phế bỏ!

Ầm!

Chẳng muốn trả lời hắn, Lạc Huyền Thanh căn bản không quản đối phương có phải vận dụng lực lượng huyết mạch hay không, thân ảnh chợt lóe, lần nữa xuất hiện ở trước mặt đối phương, năm ngón tay mở ra, bàn tay in lên.

Một chưởng này, như che chắn toàn bộ không gian, lại như trong nháy mắt kéo hắn vào một động thiên đặc thù, Trương Phong chỉ cảm thấy tê cả da đầu, khí tức trong cơ thể bị ép sắp bùng nổ.

Chưởng lực còn chưa tới trên người, máu tươi liền phun ra. Dù vận dụng lực lượng huyết mạch, nhưng vẫn không cách nào bù đắp chênh lệch giữa hai người.

- Ngươi đột phá khi nào? Sao lại mạnh như vậy...

Da đầu nổ tung, Trương Phong tràn đầy hối hận.

Đã sớm biết người này, nhắc tới muội muội liền vỡ tổ, mình cần gì đi chọc hắn!

Không phải tìm kích thích cho mình sao?

Vận chuyển lực lượng huyết mạch, lần nữa co rụt về phía sau, rốt cục tránh thoát bàn tay đối phương đánh tới.

Ầm ầm!

Mặt đất xuất hiện một cái chưởng ấn to lớn, kiến trúc bốn phía còn không có sụp đổ, lắc lư mấy lần, tượng đá trấn thủ trước đó đứng sừng sững ở cửa ra vào, lực lượng khổng lồ trùng kích vào, cũng không ngừng lay động, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã vào trong hố.

- Lạc Huyền Thanh, ta là Thánh tử của một chức nghiệp, ngươi dám đả thương ta, chẳng khác nào đối nghịch cả nghề nghiệp này, về sau nhất định đối mặt đuổi giết vô cùng vô tận, Lạc gia cũng không cách nào bảo vệ ngươi...

Thấy đối phương vẫn giống như cuồng sư xông lại, Trương Phong thật sợ, ra sức gào thét.

- Vậy liền để bọn họ đuổi giết, coi như đuổi giết, cũng là ngươi chết trước...

Ầm ầm!

Lần nữa gào thét, không gian trước mắt Lạc Huyền Thanh giống như tan biến, lắc người một cái, lại xuất hiện ở trước mặt đối phương, lại một chưởng đánh xuống.

Lần này triệt để cầm giữ bốn phía, không gian giống như biến thành thể rắn, căn bản không có cách nào di động, coi như người sau sử dụng thiên phú Trương gia, cũng không cách nào thoát khỏi.

- Náo đủ chưa, Lạc Huyền Thanh, đừng khinh người quá đáng!

Ầm ầm!

Ngay thời điểm bàn tay sắp rơi vào trên đầu Trương Phong, một tiếng hét lớn vang lên, ba lão giả chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt mọi người, một vị trong đó duỗi tay ra, một đạo quang mang ngăn ở phía trước, ngăn lực lượng của Lạc Huyền Thanh ở bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.