- Nguy rồi, làm sao Trương sư lại đồng ý tỷ thí quyền pháp cơ chứ?
Nhìn thấy rõ tình huống trên đài, Khang đường chủ tràn ngập lo lắng nói.
Nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước hắn không cho rằng Trương sư có thể thu được vị trí quán quân, chính là sợ sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Tu vi quá yếu, khi chân chính đối chiến sẽ bị đối thủ thừa dịp mà vào.
Luận võ là dựa vào thực lực, dựa vào tu vi, coi như trước đó có biểu hiện nghịch thiên tới mấy, tâm cảnh khắc độ lại cao hơn, thì cũng vô dụng!
- Đúng vậy a, đúng là có chút lỗ mãng...
Khuôn mặt Tô sư, Lăng sư cũng xám xanh, có chút khó coi.
Mặc dù Vạn Quốc liên minh, dựa theo thành tích lần trước đã không có cách nào quyết định mình sẽ so tài cái gì. Thế nhưng. . . Vẫn còn có một lần cơ hội cự tuyệt, đối phương khiêu chiến luận võ, vậy mà ngươi cũng không cự tuyệt?
- Kỳ thật. . . Cự tuyệt cũng không có tác dụng gì! Triệu Phi Vũ ở bên cạnh đã nhìn ra suy nghĩ của mấy vị Danh sư, nàng cười khổ mở miệng.
- Ồ? Mọi người nhướng mày, nhìn lại.
Chỉ cần không luận võ, bằng vào trình độ ở trên các phương diện khác của Trương sư, nhất định sẽ không kém bất luận kẻ nào. Đối phương muốn chiến thắng, gần như không có khả năng!
Vì sao lại nói có cự tuyệt cũng vô dụng?
- Đối phương biết Trương sư tu vi yếu kém, làm sao có thể từ bỏ cơ hội được chứ? Nếu như Trương sư không đồng ý so quyền, nhất định người ta sẽ nói tiến hành so kiếm, hoặc là so đao. . . Thậm chí, so mức độ chân khí hùng hậu. Có thể cự tuyệt một hạng mục, thế nhưng nhất định sẽ không cự tuyệt được hạng mục thứ hai! Triệu Phi Vũ nói.
Mặc dù nàng chưa có xem thi đấu Danh sư chân chính, thế nhưng cũng đã đọc qua không ít sách vở, đối với quy tắc vẫn biết rất rõ ràng.
- Cái này...
Sắc mặt đám người Tô sư, Khang đường chủ cứng đờ.
Không phải bọn họ ngốc mà không nghĩ tới điểm ấy, mà là. . . Quan tâm quá sẽ bị loạn, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng mà thôi.
Hơn nữa, thân là Danh sư, tỷ thí lại công bằng công chính, ai sẽ nghĩ đến chuyện đầu cơ trục lợi như vậy chứ?
Lúc này nghe nữ tử trước mắt nói ra, tất cả đều tức giận tới mức râu ria dựng lên lên, rất là tức giận.
- Hèn hạ!
Lăng sư hét lớn một tiếng:
- Quả thực quá hèn hạ!
- Kỳ thật cũng không tính là hèn hạ, đã tỷ thí thì đương nhiên sẽ phải xuất ra tuyệt chiêu lợi hại nhất. Khang đường chủ lắc đầu:
- Hiện tại xem ra, không biết có thể phát sinh kỳ tích hay không...
- Kỳ tích? Rất khó, Trương sư mới vừa vặn đột phá tu vi, không nói trước đó có củng cố hay không củng cố. Chỉ bằng vào thực lực Trọc Thanh cảnh trung kỳ của đối phương, hai người đã chênh lệch hai cấp bậc nhỏ, sẽ rất khó để chiến thắng... Tô sư lắc đầu.
Đạt tới Hóa Phàm, ở giữa mỗi một cấp bậc đều giống như là rạch trời. Không nói đâu xa, chỉ nói lực lượng, lực lượng của Âm Dương cảnh đỉnh phong là 80 vạn đỉnh, mà Trọc Thanh cảnh trung kỳ là 120 vạn đỉnh, chênh lệch tới 40 vạn, không phải đơn thuần chỉ cần vận khí tốt là có thể triệt tiêu sự chênh lệch giữa song phương.
- Đúng vậy a, chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, ta cũng không coi trọng Trương sư. . . A?
Gật gật đầu, trong lòng Khang đường chủ như tro tàn. Lúc đang cảm thấy Trương sư có thể sẽ thua thì đột nhiên thân thể cứng đờ, cả người mở to hai mắt ra nhìn, giống như hóa đá.
- Làm sao vậy...
Tô sư không nhịn được nhìn qua.
- Mau nhìn lên trên đài...
Khang đường chủ vội nói.
- Trên đài? Tô sư vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở lôi đài chữ Đinh, chỉ có một người Trương Huyền đang đứng ở phía trên, mà Ngô Thiên Hào ở đối diện lại không thấy tung tích đâu nữa.
- Gia hỏa so quyền với hắn đâu rồi?
Tô sư vội vàng hỏi.
Làm sao lại không có nhìn thấy, chẳng lẽ tên này đã biến mất không thấy tăm hơi rồi?
Sau khi tỷ thí bắt đầu, chỉ cần rời khỏi đài tỷ thí thì sẽ trực tiếp bị phán là thua!
- Hắn. . . Hắn...
Bờ môi Khang đường chủ run rẩy, chỉ một ngón tay về phía không trung:
- Hắn đang bay...
- Bay?
Ầm!
Đám người Tô sư xém chút nữa đã ngã sấp xuống.
Biết bay? Chẳng lẽ tên kia là Thánh giả?
Cả đám đồng loạt theo ngón tay nhìn lại, vừa nhìn qua, khuôn mặt lập tức trở nên cổ quái.
Chỉ thấy bầu trời quả nhiên có một bóng người màu đen đang tự do bay lượn, đã bay ra chí ít hơn một trăm mét, thế nhưng vẫn còn tiếp tục lên cao.
Nếu như là công kích, nhất định sẽ càng bay càng gần. Mà tên này, vẻ mặt kinh hoảng, giống như gặp quỷ, miệng không ngừng thét lên. Lại dùng tốc độ cực nhanh phi hành về phía sau, giống như quả bóng đá bị đá bay vậy.
- Đã có chuyện gì xảy ra? Tô sư thực sự không nhịn được phải hỏi một câu.
- Trương sư. . . Nhẹ nhàng đẩy, hắn. . . đã bay! Khóe miệng Khang đường chủ co giật một cái.
Coi như tình cảnh vừa nãy, dù tận mắt thấy thế nhưng hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vị cường giả Trọc Thanh cảnh trung kỳ từ tông môn tới này, dựa vào tu vi, đánh một quyền về phía Trương sư.
Nhìn uy lực của chiêu này, xem như hắn cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn, nào ngờ. . . Trương sư động cũng không có động, bàn tay nghênh đón công kích. Lại nhẹ nhàng đẩy, sau đó, đã không có sau đó. . .
Cái tên này lập tức bay. . .
- Nhẹ nhàng đẩy sao?
Đám người Tô sư, Lăng sư, Kim Tòng Hải nhìn nhau, cảm thấy giống như đang nghe đọc sách, tất cả như phát mộng.
Hóa Phàm tứ trọng trung kỳ, thực lực không kém bao nhiêu so với bọn hắn, lại thêm kiến thức, cấp bậc Danh sư cũng không hề yếu. Chỉ là bị bàn tay của Trương sư nhẹ nhàng đẩy đã bị đánh bay. . . Sao thế nào lại giống như nghe kể chuyện xưa, khiến cho người ta không thể tin tưởng như vậy chứ?
. . .
Không riêng gì bọn họ cảm thấy như nằm mơ, toàn bộ quảng trường cũng đều lặng ngắt như tờ.
Vốn, mọi người thấy vị Ngô Thiên Hào này trực tiếp khiêu chiến quyền pháp, trong lòng cũng cảm thấy có chút tức giận. Thế nhưng khi thấy cảnh này, tất cả đều trợ mắt, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.