Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1545: Chương 1545: Lão sư của ngươi là ai? (1)




- Không sai, những ngày này ta không liên hệ chư vị, là bởi vì đến mấu chốt đột phá, không thể phân tâm!

Tử Dương thú nói:

- Nếu như không phải chủ nhân, hiện tại ta vẫn là Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, muốn đột phá, hoàn toàn không có khả năng!

Nó nói ngược lại là lời nói thật. Trong khoảng thời gian này, trừ bị đánh, chính là bị đặt ở trong Thiên Nghĩ Phong Sào, ngay cả thân thể cũng giãn không ra, tức giận mãnh liệt, cũng thuận lợi đột phá cơ sở. Thần Thức cảnh, có quan hệ tới linh hồn, tâm cảnh, những ngày tối tăm nhục nhã không mặt trời kia, để tinh thần của hắn trở nên cứng cáp hơn. Nếu như không trải qua chuyện này, cho dù có nội đan của Hồng Viên thú, có thể đột phá hay không còn khó nói.

Mọi người nói không ra lời, tu luyện giả bế quan, mấy tháng, thậm chí mấy năm cũng là chuyện thường, đối phương chẳng qua bế quan nửa tháng mà thôi, không lâu a.

- Tử Dương thú tiền bối từng là thú sủng của lão viện trưởng, vì học viện làm bao nhiêu cống hiến, không cần ta nói, chắc hẳn mọi người cũng biết. thầy Trương vì để cho nó đột phá, bỏ bao công sức, hao phí tâm huyết... Các ngươi lại vu hãm hắn là Dị Linh tộc! Lục Phong, nếu như hôm nay ngươi giải thích không rõ, tội vu hãm này, khẳng định là chạy không thoát, coi như nháo đến Thanh Nguyên đế quốc, ta cũng phụng bồi tới cùng!

Triệu Bính Tuất nhướng mày, dẫn đầu đập bàn. Ngươi nói thầy Trương đánh Tử Dương thú, là Dị Linh tộc, bây giờ người bị hại đi ra bác bỏ tin đồn... Còn có lời gì để nói? Sắc mặt Lục Phong nhăn nhó, thân thể run rẩy, trên đầu nổi gân xanh, buồn bực sắp hộc máu. Vốn cho rằng lần này nhận được tin tức, nắm chắc có thể để cho Trương Huyền muốn sống không được muốn chết không xong, nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có dạng đảo ngược này...

Đổng Hân ở một bên, thân thể mềm mại cũng run rẩy, sắp ngất. Nàng tận mắt thấy, đối phương chỉ huy cấp dưới đánh Tử Dương thú, tàn nhẫn vô tình, làm sao trong nháy mắt, liền biến thành giúp nó đột phá? Đột phá, có không để ý tới sống chết cuồng ẩu như vậy sao?

- Không đúng, chẳng lẽ là...

Đột nhiên trong lòng hơi động, một ý nghĩ xông ra. Nghĩ đến điểm này, nàng vội vàng ôm quyền:

- Mộc sư, Kim Nguyên đỉnh tiền bối, chư vị trưởng lão, tại hạ có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không!

- Hôm nay chỉ vì biết rõ chân tướng, có chuyện cứ nói đừng ngại!

Mộc sư gật đầu.

- Ta tận mắt thấy Trương Huyền phái người đánh Tử Dương thú tiền bối, nhưng hiện tại tiền bối giúp hắn nói chuyện... Có phải nhận lấy uy hiếp hoặc có việc gì khó nói hay không? Hoặc là, mục đích đánh là vì để cho hắn khuất phục?

Đổng Hân nói.

Trước mấy ngày mới bị đánh chết đi sống lại, hiện tại chẳng những không có địch ý, còn nhận chủ, đổi lại là ai, cũng khó mà tin được. Biến hóa nhanh như vậy, trừ thực tình thần phục, còn có một loại, cái kia chính là... nghĩ một đằng nói một nẻo!

- Ngươi nói là uy hiếp?

Mộc sư cau mày, tất cả trưởng lão cũng sững sờ. Loại tình huống này, cũng không phải không có. Nếu thật là bị uy hiếp, lời nói cũng không phải chính xác, coi như bọn họ là Danh Sư, cũng rất khó phân biệt.

- Không sai, người người đều biết Tử Dương tiền bối, trung thành tuyệt đối với lão viện trưởng, viện trưởng đến cùng sống hay chết, còn không có tin tức xác thật, nó liền nhận người khác làm chủ, ta dù sao cũng không tin!

Ánh mắt Lục Phong sáng lên, tràn đầy khen ngợi nhìn Đổng Hân, khẽ nói. Lão viện trưởng đi di tích, một mực không về, học viện định tính chính là mất tích, cụ thể có phải chết hay không, còn không rõ ràng. Thật nghĩ như vậy, liền ý vị sâu xa. Chủ nhân sống chết còn chưa xác định, liền nhận người khác làm chủ, quả thực không thể tưởng tượng.

- Có phải Trương Huyền nắm trong tay một loại tin tức nào đó, lấy lão viện trưởng sống chết uy hiếp, bức bách Tử Dương tiền bối nhận chủ, giúp hắn nói chuyện hay không? Cũng có khi, dùng một loại thủ đoạn đặc thù nào đó không muốn người biết?

Trần Thừa Tuần đứng dậy nói, hắn và Lục Phong là trên một đường thẳng, đã không có cách nào lùi bước.

Mộc sư trầm tư, nếu vị lão hữu kia thật chưa chết, người khác coi đây là áp chế mà nói, y theo tính cách trung thành tuyệt đối của Tử Dương thú, ngược lại thật có khả năng đổi giọng.

- Bởi vì không cách nào phán định có phải bị uy hiếp hay không, cho nên... lời nói của Tử Dương thú tiền bối không đủ tin!

Lục Phong nói tiếp.

- Ngươi... Đánh rắm!

Không nghĩ tới nó tự mình bác bỏ tin đồn, lại biến thành luận chứng hoang đường như vậy, sắc mặt Tử Dương thú đỏ lên, tức giận đến hét lớn:

- Ta nói mỗi một, đều xuất phát từ nội tâm, làm sao lại không thể tin?

- Tiền bối không nên kích động, Dị Linh tộc nhiều thủ đoạn, am hiểu linh hồn mê hoặc, không có cách nào xác nhận, trước đó ngươi có phải bị mê hoặc hay không, lời của ngươi, chúng ta thực rất khó phân biệt!

Lục Phong nói.

Thời kỳ Thượng Cổ, chức nghiệp Vu Hồn sư từng đầu nhập vào Dị Linh tộc, bởi vậy nắm giữ đối với hồn phách cực cao, ngươi trước mấy ngày mới bị đánh, bây giờ lại nói ra lời hoàn toàn trái ngược, đổi lại ai cũng cảm thấy không quá tin tưởng.

- Lục viện trưởng, cái suy luận này thành lập, ta có phải cũng có thể hoài nghi, ngươi đã bị Dị Linh tộc mê hoặc, cố ý tới hại một vị Danh Sư nắm giữ Minh Lý Chi Nhãn hay không?

Từ khi vào phòng, Mạc Cao Viễn vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng.

- Không sai! Danh Sư nắm giữ Minh Lý Chi Nhãn, đối với nhân tộc tác dụng bao lớn, có thể tưởng tượng được, Lục viện trưởng một mực nhằm vào, sẽ không phải đã là người của Dị Linh tộc chứ?

Mi trưởng lão cũng vuốt râu nói. Ngươi bảo Tử Dương thú nói không thể tin, vậy tốt... lời của ngươi lại có mấy phần có thể tin?

- Các ngươi...

Không nghĩ tới hai vị này trở tay một chút, liền chụp mũ lên đầu mình, Lục Phong suýt chút nữa nôn ra máu, đành phải khoát tay áo:

- Tốt, chúng ta không xoắn xuýt vấn đề này, sự tình Trương Huyền nắm giữ thuộc hạ Dị Linh tộc, là không có cách nào phản bác? Lúc trước hiện trường Tử Dương tiền bối bị bắt, chúng ta cũng qua nhìn, khí tức Dị Linh tộc, dấu vết rõ ràng như vậy, là căn bản không che giấu được!

Căn cứ Đổng Hân miêu tả, hắn không chỉ đánh Tử Dương thú, còn có một đám thuộc hạ Dị Linh tộc. Đây mới là mấu chốt nhất, trọng yếu nhất. Cộng thêm chư vị ở đây đều dò xét qua, biết những dấu vết kia đại biểu cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.