Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 217: Chương 217: Lão sư, cực khổ rồi! (1)




Không để ý tới nhóm hai người đang giả vờ giả vịt, Trương Huyền trở lại trong lớp học.

- Lão sư, lão sư đã trở về!

Mấy học sinh đều đang ở đây. Vừa thấy hắn vào cửa, tất cả đều khom người.

- Không tệ. Xem ra mấy ngày qua đều rất cố gắng.

Nhìn quanh một vòng, thấy rõ ràng tu vi của mọi người, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.

Năm ngày không gặp, năm học sinh đều có tiến bước cực lớn. Đám người Vương Dĩnh, Lưu Dương, Trịnh Dương, đều đạt tới võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh đỉnh phong.

Triệu Nhã tuy rằng còn chưa có đột phá đỉnh phong, so với mọi người lực lượng lại hùng hậu hơn rất nhiều. Xem ra nàng còn cách Đan Điền cảnh, cũng chỉ kém một bước qua cửa.

Về phần Viên Đào nền tảng tệ nhất, không ngờ cũng từ Tụ Tức cảnh sơ kỳ, đạt tới trung kỳ.

Sinh Lợi đan phối hợp với công pháp hắn truyền thụ, quả nhiên có hiệu quả thật tốt.

Hiện tại, cho dù Triệu Nhã không cần hắn chỉ điểm, chắc hẳn cũng có thể dễ dàng như trở bàn tay chiến thắng được Chu Hồng.

- Triệu Nhã, Viên Đào, theo ta qua đây.

Lại kiểm tra tình hình mọi người tu luyện một chút, cảm thấy vẫn tính là thoả mãn, Trương Huyền khoát tay áo.

Tiến vào bên trong phòng lão sư, Trương Huyền lấy ra đan dược vừa mua được:

- Triệu Nhã, đây là Phá Âm đan, có thể kích hoạt thể chất của nàng. Buổi tối tìm một thùng gỗ, tiến vào ngâm người trước, sau đó nuốt đan dược vào.

Hắn đưa Phá Âm đan tới.

- Đa tạ lão sư...

Tuy rằng không biết viên đan dược này giá trị ngàn vạn, nhưng lão sư tiện tay đưa ra đan dược chính thức, hẳn cũng vô cùng trân quý. Triệu Nhã vui mừng bất ngờ nhận lấy, trong lòng âm thầm cảm kích.

- Viên Đào, biết vì sao ta thu ngươi làm học sinh không?

Cho Triệu Nhã đan dược xong, Trương Huyền nhìn về phía đồ đệ béo cách đó không xa.

- Ta...

Viên Đào vò đầu.

Thật ra mấy ngày qua hắn cũng có chút nghi ngờ.

Trong sát hạch nhập học, hắn là người thứ nhất đếm ngược. Trước đây Trương lão sư thu nhận hắn, hắn còn cảm thấy có thể bởi vì lão sư không thu được học viên, mới kéo hắn tới góp cho đủ số hay không. Nhưng sau đó, khi thấy được bản lĩnh của vị Trương lão sư này, hắn mới hiểu được, căn bản không phải có chuyện như vậy.

Có loại người có bản lĩnh lớn như vậy, làm sao có thể không tuyển được học sinh?

Cho nên, mấy ngày qua tuy rằng hắn và đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương cùng cố gắng, trên thực tế trong lòng lại có chút tự ti.

Hắn cảm thấy mình nhất định sẽ kéo chân sau của mọi người.

Chính vì vậy, loại tính cách vô sỉ, vô lại trước đó, hắn cũng thu lại không ít.

- Không cần cảm thấy không bằng người khác. Nếu như ngươi cố gắng tu luyện, khẳng định còn đi xa hơn đám người Trịnh Dương!

Nhìn ra được trong lòng của hắn có nghi ngờ cùng khiếp sợ, Trương Huyền nói.

Huyết mạch Long Tê, cho dù ở trong thể chất đặc biệt, cũng được cho là rất mạnh. Nếu thật sự kích hoạt hoàn chỉnh, tu vi nhất định có thể bay vọt trên diện rộng, vượt qua đám người Trịnh Dương, dễ dàng như trở bàn tay.

- Lão sư... ta... ta thật sự có thể đi xa hơn sao?

Viên Đào kích động, sắc mặt đỏ lên.

Mấy ngày qua hắn vẫn lo lắng Trương lão sư có thể ném hắn đi, không cần nữa hay không. Không nghĩ tới lão sư coi trọng hắn như vậy.

- Yên tâm, lão sư chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.

Trương Huyền khoát tay áo, ánh mắt lấp lánh nhìn qua:

- Chỉ có điều... Thiên phú của ngươi không tốt. Muốn vượt quá những người khác, nhất định phải chịu nhiều khổ cực hơn. Ngươi có nguyện ý hay không?

Nhìn xong tàng thư khố cao cấp của công hội luyện đan sư, hắn biết dung hợp máu của Cự Tê thú kích hoạt thể chất, hết sức thống khổ. Một khi không kiên trì nổi, không những không có cách nào thăng cấp, làm không tốt bởi vậy còn có thể tử vong.

Cho nên, Trương Huyền cũng không trực tiếp đưa đồ cho đối phương, mà khích lệ đối phương trước, để cho hắn quyết định.

Tu luyện, nghịch thiên mà đi. Không có quyết tâm trăm chết không hối hận, cũng không có khả năng trổ hết tài năng, nhanh chóng tiến bước.

- Lão sư, chỉ cần có thể tu vi tiến bước, không kéo chân sau của mọi người, có chịu khổ cực nhiều hơn nữa ta cũng nguyện ý.

Viên Đào quỳ rạp xuống đất, trong ánh mắt mang theo sự kiên định vững chắc không dao động.

Hắn xuất thân tán tu, trải qua vô số thống khổ, biết tìm được một vị lão sư tốt là không dễ dàng tới mức nào. Cơ hội này, đánh chết hắn cũng sẽ không buông tha.

- Được, đây là đồ tốt ta chuẩn bị cho ngươi. Buổi tối trở lại nơi ở, bôi loạn lên toàn thân. Có khả năng quá trình sẽ hết sức thống khổ. Chỉ có điều, chỉ cần có thể chịu đựng, nhất định sẽ có thu hoạch không thể tưởng tượng được. Ngươi lại có muốn thử hay không?

Nói xong, Trương Huyền đưa máu của Cự Tê thú tới.

- Chỉ cần có thể nâng cao thực lực, khổ nhiều hơn nữa, ta cũng bằng lòng!

Viên Đào cắn răng.

Tuy rằng thoạt nhìn luôn cười cười nói nói, không có nghiêm túc, nhưng nếu nói tới kiên trì, trong nhóm năm đệ tử, hắn sợ rằng là một người đứng đầu.

- Bôi thứ này, không phải một lần là có thể thành công. Đợi cho thống khổ kết thúc, tiếp tục bôi lên. Ta cho ngươi năm ngày. Tới thời điểm cuộc thi đấu học viên mới bắt đầu, ta muốn nhìn thấy tiến bộ của ngươi. Bằng không, sau này không cần đến gặp ta nữa!

Trương Huyền khoát tay áo, nói xong lời cuối cùng, giọng nói ánh mắt đầy nghiêm túc.

- Viên Đào tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của lão sư!

Nghe nói như thế, Viên Đào biết đây là hạ quân lệnh trạng cho hắn. Hắn nắm lấy bình ngọc, trong ánh mắt hình như có ngọn lửa thiêu đốt.

Trương lão sư không bởi vì hắn yếu nhất bỏ mặc hắn, trái lại đặc biệt tìm đồ tới giúp hắn thăng cấp. Làm như học sinh, nếu như hắn lại co chân rụt tay, sao không phải phụ một lần tâm huyết và ưu ái của lão sư sao?

Cho dù chết, cũng phải hoàn thành, không phụ sự kỳ vọng của lão sư.

Viên Đào cắn răng.

- Rất tốt, hai người các ngươi ra ngoài, gọi Vương Dĩnh đến đây.

Thái độ của hai người kiên định, không hề dao động, khiến Trương Huyền thoả mãn gật đầu.

Thời gian không lâu, Vương Dĩnh đi đến. Tiểu cô nương này giống như trước đây, vừa nhìn thấy người, sắc mặt lại ửng đỏ.

- Lão sư, ngài gọi ta...

- Ừ, sử dụng nước dinh dưỡng, chân cảm giác như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.