Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 530: Chương 530: Liên minh vạn quốc (2)




Mấy vị y sư khác, thân thể cũng đều run rẩy, nói không ra lời.

Người trung niên càng trợn mắt há hốc mồm, sắp muốn phát điên rồi.

Nữ nhi thứ hai này của hắn, mắc bệnh cơ tiên thiên không có lực, từ khi sinh ra đã không có cách nào nhúc nhích, chịu đủ ốm đau hành hạ. Thân là một vị quyền lợi lớn nhất trong liên minh vạn quốc, các loại y sư lợi hại, hắn mời không ít, kết quả chưa từng có bất kỳ biện pháp nào.

Vốn tưởng rằng lần này cũng chỉ là một vọng tưởng. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, tự nhiên trị được...

Mấu chốt nhất chính là... Cho dù chữa trị tốt, không phải thong thả khôi phục, trước tiên từ từ động ngón tay, rồi đến chậm rãi xuống đất đi lại sao?

Thế nào... bên này mới trị xong, bên kia đã có thể nhảy xuống, hơn nữa một quyền đá vụn?

Cái này cũng quá khoa trương đi!

- Liên nhi, con... khỏe không?

Hắn hoàn toàn không thể tin được, không nhịn được hỏi.

- Hồi bẩm phụ vương, ta đã hoàn toàn khỏe. Hơn nữa... cảm giác toàn thân nắm giữ lực lượng không dùng hết!

Nữ hài khẽ cười, bàn chân bước một bước trên mặt đất.

Vù!

Lại một nham thạch bay qua, bàn tay vung lên trời cao đè xuống một cái.

Ầm!

Đá vụn bắn tung toé.

-...

Mọi người.

Trị liệu một chút, khiến người mắc bệnh cơ tiên thiên không có lực, biến thành đại lực sĩ, lực lượng cơ bắp kinh người...

Cho dù phương pháp trị liệu này có tác dụng... Nhưng hiệu quả cũng quá tốt đi!

- Mạnh hội trưởng, người cung cấp phương thuốc này, là ở vương quốc nào? Ta muốn đích thân tới cảm ơn!

Nhìn thấy được nữ nhi khỏe mạnh giống như người bình thường, tai hoạ ngầm tiêu tan hết, người trung niên hưng phấn, mắt tỏa sáng.

- Là... một vương quốc nhất đẳng xa xôi, ở trong phạm vi Hiên Viên vương quốc phong hào!

Mạnh hội trưởng suy nghĩ một chút, nói.

- Phụ vương, không cần phụ vương tự mình cảm ơn, hiện tại thân thể ta đã khỏe, ta cũng muốn ra ngoài lòng vòng. Vừa vặn tự mình đi gặp người chữa trị tốt cho ta!

Nữ hài mỉm cười.

- Cũng tốt!

Người trung niên gật đầu.

...

Chuyện ở liên minh vạn quốc, Trương Huyền tất nhiên cái gì cũng không biết. Giờ phút này, hắn đã thay đổi diện mạo, một lần nữa ngụy trang thành hình dáng “Dương Huyền”, đi về phía Danh Sư Đường.

Mới đi mấy bước, hắn ngừng lại.

- Trực tiếp qua tìm Khương Thư như vậy, rất dễ dàng lộ ra sơ hở!

Hiện tại hắn ngụy trang vị Dương Huyền này, lại là danh sư siêu cấp vượt qua tam tinh.

Thực lực sâu không lường được, chạy đến Danh Sư Đường đi tìm người, nhiều danh sư như vậy nhìn, làm không tốt sẽ lộ ra dấu vết.

Những người khác dễ gạt gẫm. Loại người đã trải qua sát hạch danh sư như thế, năng lực quan sát đáng sợ đến mức nào.

Có chút lơ là, lại có khả năng bị phát hiện, sẽ xuất hiện nghi ngờ.

- Trước hết tìm đám người Lưu Lăng, bảo Khương Thư qua gặp ta!

Có chút do dự, Trương Huyền có tính toán.

Loại danh sư cấp bậc như “Dương Huyền”, muốn gặp học sinh, tất nhiên là đối phương qua bái kiến. Tự mình chạy tới tìm, bản thân lại bị tổn hại tới uy nghiêm.

Đám người Triệu Nhã là học sinh của Trương sư, được cho là danh nhân của vương thành. Sau khi tùy tiện nghe ngóng, sẽ biết nơi ở.

- Xem ra Bạch Thiềm kia, vẫn tính là thức thời!

Biết chỗ ở, Trương Huyền mỉm cười. Hắn biết uy hiếp cho Bạch Thiềm này dùng tốt.

Nếu không, dựa vào đám người Lưu Lăng, Triệu Nhã, khẳng định không có khả năng tìm được phủ đệ bát ngát như thế ở gần Danh Sư Đường.

Xác định vị trí, hắn sải bước đi qua, thời gian không lâu đã đi tới trước mặt.

- Lão gia, ngài đã trở về...

Vừa tới đến trước cửa, hắn đang nghĩ làm thế nào để cho thủ vệ hộ vệ biết được thân phận, đã thấy Tôn Cường tiến lên đón, kích động bay ngang qua.

- Ừ!

Nếu hắn ở đây, cũng lại đơn giản. Trương Huyền gật đầu, đi vào trong viện.

- Lão gia, nghe Trương sư nói, lão gia cũng tới, ta còn tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn không thấy được. Không nghĩ tới nhanh như vậy lão gia đã tới...

Vẻ mặt Tôn Cường kích động, đi dọc theo sân về phía trước.

Không thể không nói, năng lực làm việc của Bạch Thiềm này vẫn đáng tin cậy. Phủ đệ nay rộng rãi thênh thang, so với ở Thiên Huyền vương quốc ban đầu, lớn không biết gấp bao nhiêu lần.

- Lão sư!

Thời gian không lâu, hắnđãđi tới giữa đại sảnh. Đám người Lưu Lăng cũng nhận được tin tức, sốt ruột vội vàng nghênh đón.

Bạch Thiềm lại nơm nớp lo sợ.

Vị trước mắt này lại là lão sư của Khương đường chủ và Trương sư. Lá gan của hắn lớn hơn nữa, cũng không dám làm càn.

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu, nhìn quanh một vòng, nhướng mày:

- Mấy học sinh của Trương tiểu tử đâu?

Tại sao đám người Bạch Thiềm, Lưu Lăng, Lục Tầm, Hoàng Ngữ đều tới, mấy đệ tử của hắn, đám người Triệu Nhã lại không xuất hiện?

Hiện tại ngụy trang thành Dương Huyền, nhưng là sư phụ của lão sư bọn họ, cũng chính là sư tổ.

Sư tổ đi tới, tự nhiên không tiến tới bái kiến, khó tránh khỏi quá không hiểu quy củ!

- Bọn họ...

Lưu Lăng đang muốn nói chuyện, liền nghe được bên ngoài có tiếng bước chân gấp rút vang lên.

- Lưu sư, không xong rồi. Triệu Nhã bị người ta đả thương, vẫn mong ngài ra tay cứu chữa...

Âm thanh kết thúc, chỉ thấy đám người Trịnh Dương đỡ Triệu Nhã đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.