Không chỉ hai người bọn họ phiền muộn, ngay cả Mạc Vũ lông mày cũng nhảy loạn, thiếu chút nữa nổ tung.
Nàng tự mình qua, đã cảm thấy có chút ủy khuất.
Người này thì hay rồi. Bộ dạng thái độ thờ ơ!
Người khác lần đầu tiên gặp mặt, tệ nhất đều là “ra mắt Mạc Vũ công chúa”, “tại hạ có lễ” cố gắng hết mức giả vờ thân sĩ. Hắn trực tiếp tới một câu, nàng tới đây làm gì...
Ta với ngươi rất quen thuộc sao?
Nếu không phải phụ vương ngàn dặn vạn dặn, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tới sao?
Đã thấy người không lễ phép, lại chưa thấy qua người nào không lễ phép như vậy!
Ngực không ngừng lên xuống, Mạc Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ đến căn dặn của phụ vương trước khi tới đây, nàng đã cảm thấy càng phiền muộn hơn, chỉ có thể cố nén cơn giận.
Phụ vương kết giao vị Liễu lão sư này, muốn nàng qua trước, ý tứ rất đơn giản... để cho bọn họ làm quen một chút. Tốt nhất có thể phát triển chút gì đó!
Như vậy, đối với nàng có lợi ích rất lớn.
Vương thất cạnh tranh tàn khốc. Mạc Hoằng Nhất tuy rằng họ Mạc, lại không phải là đích không phải thân. Hắn lập tức sẽ trở thành danh sư nhị tinh, lại thêm bản thân có thiên phú cường đại, nếu thật sự muốn cướp giật vương vị, cái gọi là thái tử, vương tử căn bản cũng không phải là đối thủ.
Chỉ sợ cũng chỉ có người cũng là danh sư như nàng mới có thể chống lại một chút.
Cho nên, Mạc Thiên Tuyết bệ hạ có ý định muốn bồi dưỡng Mạc Vũ, để cho nàng trở thành một đời nữ đế, chống lại Mạc Hoằng Nhất, không đến mức quyền lực rơi ra bên ngoài... Như vậy tới nay, vị hôn phu tương lai của nàng lại rất quan trọng.
Hiện tại toàn bộ vương thành, người trẻ tuổi danh tiếng thịnh nhất, không ngoài Trương Huyền danh sư và vị Liễu lão sư này.
Trương Huyền danh sư địa vị cao, thực lực mạnh, phía sau lại có lão sư lợi hại làm chỗ dựa. Cho dù sau đó có quan hệ mang tính thực chất, cũng không tiện khống chế.
Vị Liễu lão sư này lại khác.
Phụ vương đặc biệt phái người điều tra qua, là người sinh ra lớn lên ở địa phương Thiên Vũ vương quốc, bởi vì nguyên nhân thân thể, không có cách nào sát hạch danh sư... Tu vi cũng chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ, không tính là quá cao.
Ban đầu, người như thế không có khả năng xứng với Mạc Vũ. Ai cũng không nghĩ tới, hắn có y thuật cao minh, thậm chí nhảy một cái trở thành hội trưởng của nghiệp đoàn y sư.
Y sư tuy rằng không phải là chức nghiệp chủ chiến, lại là một trong những chức nghiệp vô số người không dám đắc tội. Bởi vì ai cũng không thể bảo đảm, sẽ không mắc bệnh.
Nếu như người này thật sự có quan hệ cùng Mạc Vũ, vương vị của nàng khẳng định có thể ngồi vững vàng. Cho dù Mạc Hoằng Nhất muốn cướp giật, cũng phải e ngại một chút.
Bởi vì những điều này, Mạc Vũ mới nhịn xuống sự phiền muộn, đặc biệt tới mời. Nàng vốn tưởng rằng người này sẽ được sủng mà kinh hãi lo sợ, cao hứng tới khoa chân múa tay. Dù nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, hắn lại là bộ dạng không thèm để ý chút nào.
Nàng lại là công chúa, danh sư...
Đây tính là thái độ gì?
Hàm răng cắn chặt, nàng hừ một tiếng.
Nàng đưa ra phụ vương, cho rằng vị Liễu Trình này cho dù phách lối đi nữa, cũng phải e ngại một chút, lại thấy hắn nhướng mày:
- Phụ vương của nàng? Hắn tìm ta làm gì? Ta còn có việc, không có quá nhiều thời gian!
Đối với người gọi là quốc vương của vương quốc, Trương Huyền cũng không quá quan tâm.
Đường đường là danh sư nhị tinh, cũng thật sự có bản lĩnh và khí thế cao ngạo này.
Chỉ có điều, Mạc Vũ công chúa nghe vào trong tai, cũng có chút phát điên.
Cho dù ngươi là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, nhưng bây giờ thực lực bản thân không đủ, đẳng cấp không đạt được, cũng chỉ là hữu danh vô thực, có gì có thể kiêu ngạo?
Còn không có quá nhiều thời gian gặp phụ thân...
Cuồng vọng như thế, tại sao không đi chết đi...
Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham ở một bên, cũng sắp muốn nôn ra máu.
Vốn tưởng rằng đối mặt với công chúa hoàn toàn không có chút cung kính nào, cũng làm cho người ta không nói được lời nào. Không nghĩ tới, hắn nghe được bệ hạ cũng không quan tâm...
Ngươi làm như vậy, lẽ nào sẽ không sợ chọc giận Mạc Vũ công chúa, bị một cái tát đánh chết sao?
- Phụ vương đặc biệt đến đây, lại từ chối như vậy, khó tránh khỏi không tốt lắm!
Răng trắng cắn chặt, Mạc Vũ bực bội nói.
- Ách... Được rồi, dẫn ta qua!
Trương Huyền khoát tay.
Hắn cũng không phải cố tình khiến cho vị công chúa kiêu ngạo này. Mà là một đường từ Thú Đường đi tới Hồng Liên thành, hai người quá quen thuộc. Thấy nàng qua bái kiến, trong lúc nhất thời hắn không chú ý tới thân phận của Liễu lão sư.
Chỉ có điều, hiện tại xem ra mặt nạ da người của Danh Sư Đường hết sức lợi hại, hơn nữa làm ra thân phận giả không chê vào đâu được. Cho dù là nàng, cũng không nhìn ra được sơ hở.
- Hừ!
Vung ống tay áo, Mạc Vũ đi về phía trước.
Nhìn hai người rời đi, Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham đưa mắt nhìn nhau.
Người này không phải là một lão sư bình thường sao? Vì sao có thể để cho quốc vương bệ hạ tự mình bái kiến, còn khiến cho Mạc Vũ công chúa tức giận thành như vậy, cũng không nổi giận?
Đừng nói là lão sư, cho dù Tạ viện trưởng, chỉ sợ cũng không có đặc quyền này?
- Đi qua xem một chút...
Lại cũng không nhịn được hiếu kỳ, hai người theo sát phía sau.
...
Ngoài cửa học viện, một chiếc xe ngựa cực lớn đang đỗ. Đám người Trương Huyền còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy Hoàng Liêm kích động. Một người trung niên khí tức uy vũ đi xuống.
Hai mắt người này giống như điện, khí tức như rồng. Còn chưa đến trước mặt, lại khiến người ta một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt. Không ngờ là cường giả Tông Sư cảnh đỉnh phong, cách nửa bước Chí Tôn cũng chỉ kém một bước cuối cùng.
- Chắc hẳn vị này chính là Liễu hội trưởng...
Mạc Thiên Tuyết cười tiến lên đón.
Vừa đi hắn vừa cẩn thận quan sát.
Một lát sau, ánh mắt lộ ra sự tán dương.
Thân chức vị cao, trên người hắn tự mang theo một loại lực áp bách. Cho dù là cường giả đồng cấp khác gặp hắn, cũng sẽ cảm thấy hoảng loạn.
Thanh niên trước mắt tuổi không lớn lắm, lại ung dung tự nhiên, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào. Chỉ riêng phần tâm tính này, người bình thường lại không thể so sánh được.
Không hổ danh là cường nhân siêu cấp giải quyết mười chín vấn đề trên tường nghi vấn khó xử lý, lòng can đảm, hiểu biết và tâm trí, người thường không có thể sánh kịp.
- Không biết quốc vương bệ hạ tìm tại hạ có chuyện gì?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.