Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2311: Chương 2311: Lưu Dương nguy cơ (thượng) (1)




- Trương sư, chúng ta gánh thay ngươi, ngươi nghĩ biện pháp chạy trốn...

Tiến về phía trước một bước, chân khí trong cơ thể Ngô sư, Hình đường chủ điên cuồng tuôn ra, ngăn lực lượng lan tràn đến, bảo hộ mọi người ở trung tâm.

Người trước mắt thực quá lớn, quá đáng sợ, bọn họ khẳng định là trốn không thoát, nhưng liều mạng mà nói, có lẽ có thể để cho Trương sư rời khỏi!

Hắn là tương lai của nhân tộc, không thể chết ở chỗ này!

- Trốn? Nếu như trước khi hòn đảo hoàn toàn lơ lửng, xoay người rời đi mà nói, có lẽ còn có thể trốn được, hiện tại...

Trương Huyền lắc đầu:

- Hắn nói nhiều như vậy, các ngươi tưởng là hắn thật sự lắm lời? Tìm đối tượng thổ lộ?

- Cái này...

Mọi người sững sờ.

Đối phương giải thích dính dáng quá nhiều bí mật, quá mức kinh thế hãi tục, để mọi người trong lúc nhất thời quên chạy trốn, hiện tại xem ra, chỉ sợ là vì kéo dài thời gian.

- Ý niệm của hắn mới vừa từ trong trấn áp trốn ra, muốn thống ngự hòn đảo to lớn như vậy, cần thời gian nhất định! Cho nên dùng tin tức thu hút chú ý của chúng ta, trong khoảng thời gian này, đã hoàn toàn nắm đầu lâu trong tay, cho dù có thể lao ra, đầm lầy lớn như vậy... Chúng ta cũng trốn không thoát, làm không cẩn thận, còn có thể bởi vì cuống cuồng, rơi vào địa phương nguy hiểm, tự tìm đường chết!

Trương Huyền cười khổ.

Thực lực của đối phương, cho dù đám người Ngô sư, Hình đường chủ liều chết, cũng kéo không được bao lâu, cho dù trốn, lại có thể trốn bao xa? Chỉ sợ hơn mười dặm cũng không đi ra, liền sẽ bị đuổi kịp.

- Trương sư biết loại tình huống này, vì sao vừa rồi không trốn...

Quý Thiên Hùng có chút nhịn không được.

Ngươi đã nhìn ra mục đích của đối phương, vì cái gì không trốn, còn ở đây một mực hỏi thăm? Bây giờ đối phương đã hoàn toàn nắm hòn đảo, thực lực đạt đến đỉnh phong, lại muốn chạy trốn đã không thể nào.

Không có trả lời hắn, Trương Huyền tiến về phía trước một bước, ngẩng đầu nhìn về phía đầu lâu.

- Chúng ta khẳng định trốn không thoát, cũng không chống lại được thực lực của ngươi bây giờ... Hiện tại chỉ muốn biết, ngươi nói khôi lỗi kia đến cùng là ai?

- Khặc khặc, nói thật, ở dưới loại tình huống này còn quan tâm chuyện kia, tâm tính cùng định lực, cho dù so ra kém Khổng sư năm đó, cũng không xê xích gì nhiều! Thiên tài như thế, ta cũng có chút không muốn giết...

Khóe miệng Ngoan Nhân nhếch nhếch, mắt sáng lên:

- Như vậy đi, chỉ cần ngươi hiệu trung với ta, hiến tế linh hồn, không chỉ nói cho ngươi, còn lưu tính mệnh của ngươi, về sau đạt được Truyền Thế Thiên Phù, còn có thể dẫn ngươi đi tìm Xuân Thu đại điển, giúp ngươi trở thành vạn thế chi sư...

- Hiệu trung?

Trương Huyền lắc đầu:

- Một ngày Danh Sư, cả đời Danh Sư! Đầu nhập vào Dị Linh tộc, ta làm không được... Bất quá, cho dù không nói khôi lỗi kia là ai, hiện tại ta đã đoán không sai biệt lắm!

- Ồ?

Trong mắt Ngoan Nhân mang theo nghiền ngẫm, như không tin hắn có thể đoán được.

- Hẳn là Hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc Sở Thiên Hành!

Trương Huyền thản nhiên nói.

- Ừm?

Tròng mắt của Ngoan Nhân hơi híp.

- Có thể nắm tin tức linh thông hơn Điền Thanh phó đường chủ, tất nhiên thân ở địa vị cao... Ngô sư là Danh Sư chân chính, Cẩu đường chủ bị giết... khả năng duy nhất, chỉ có vị hoàng đế bệ hạ này!

Trương Huyền nói.

Thật ra thì điểm ấy không khó đoán.

Thanh Nguyên đế quốc, có thể biết tin tức của Truyền Thế Thiên Phù, tuyệt đối đều là quyền cao chức trọng, ngay cả thân phận của Trung Thanh Vương cũng không thể biết, trừ vị hoàng đế bệ hạ này, thực sự nghĩ không ra những người khác.

Lại thêm cử động của vị hoàng đế này, đã làm cho hắn hoài nghi.

Trung Thanh Vương bị bắt, tiêu tốn đánh đổi to lớn cũng muốn bảo lãnh; tới thăm viếng Trung Thanh Vương, Danh Sư đường liền có tám vị Danh Sư bị câu hồn phách...

Trước đó không nghĩ ra, bây giờ nghe Ngoan Nhân đã thuần phục khôi lỗi này, hơi liên hệ, liền có thể tưởng tượng ra.

- Không hổ là Thiên Nhận Danh Sư, tư duy quả nhiên nhanh chóng, nháy mắt đã nghĩ thông suốt mấu chốt...

Ngoan Nhân cười lạnh, không còn che lấp.

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, lời nói đã nói đến nước này, che lấp lại không có ý nghĩa gì.

- Thiên Nhận Danh Sư?

- Trương sư là... Thiên Nhận Danh Sư?

Đám người Quý Thiên Hùng, Hình đường chủ đều ngẩn ngơ.

Trong mọi người, chỉ có Ngô sư biết thân phận của Trương Huyền, cái khác đều không biết.

Giờ phút này nghe Dị Linh tộc kia nói như vậy, tất cả đều khiếp sợ tột đỉnh, khó có thể tin.

Thiên Nhận Danh Sư, vạn cổ không một, Danh Sư đại lục có lịch sử ghi chép nhiều năm như vậy, cũng chỉ xuất hiện một vị Khổng sư...

Vị trước mắt này cũng là!

- Làm sao? Các ngươi còn không biết? Ha ha... Hắn là Thiên Nhận Danh Sư! Tồn tại được thiên địa công nhận, chỉ cần sống sót, nương theo tu vi tăng thêm, tuyệt đối có thể trở thành vạn thế chi sư!

Thấy mọi người đều không biết, Ngoan Nhân hừ một tiếng, ánh mắt phát lạnh:

- Bất quá, hiện tại không có cơ hội! Ta cùng Khổng sư chiến đấu nhiều lần, thủ đoạn của hắn ta hết sức quen thuộc, cho dù bây giờ ngươi có nhiều phương pháp hơn nữa, cũng vô dụng! Thế nào? Quy thuận ta, có thể không chết, nếu không, không chỉ ngươi chết... học sinh, thân bằng hảo hữu của ngươi, đều sẽ giết không còn một mống!

- Nói thật cho ngươi biết, thời điểm các ngươi đi tới nơi này, ta đã thông tri Sở Thiên Hành, để hắn trước bắt học sinh của ngươi lại... Không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại đã bị khống chế...

Ngoan Nhân cười lạnh.

- Bắt học sinh của ta?

Ánh mắt của Trương Huyền phát lạnh.

Không nghĩ tới, đối phương thân là Đại Đế, cư nhiên không biết liêm sỉ, làm ra chuyện xấu xa như thế.

- Không sai!

- Ngươi cảm thấy lời này ta sẽ tin tưởng? Học sinh của ta, ở Chiến Sư đường tu luyện, có nhiều Chiến Sư như vậy bảo hộ, cho dù Sở Thiên Hành muốn động thủ, cũng không có lá gan này!

Trương Huyền khẽ nói.

Hiện tại hắn chỉ có một thân truyền, Lưu Dương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.