Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 437: Chương 437: Man thú vẽ tranh (1)




Mới vừa rồi bị nữ tử chửi rủa, xung quanh tránh xa tạo thành một chỗ trống. Trương Huyền và gã sai vặt đứng ở nơi đó, vốn đã có vẻ đặc biệt.

Trong lúc tất cả mọi người báo giá, hai người lại ở phía dưới nói nhỏ, Quý Mặc công tử đều nhìn thấy ở trong mắt. Hắn vốn có chút không vui, cẩn thận vừa nghe, lại còn khinh thường tác phẩm của hắn. Hắn làm thế nào nhịn được, lập tức quát lớn.

Quả thực chính là đang khiêu chiến quyền uy và uy nghiêm của hắn.

Vốn tưởng rằng đối mặt với sự chất vấn, người này sẽ lập tức xin lỗi, không nghĩ tới lại nói ra lời này.

Thứ tùy tiện tìm một học đồ cũng có thể vẽ ra tới...

Lửa giận thoáng chốc vọt lên, hắn tức giận, sắc mặt đỏ lên.

- Ngươi nói cái gì?

Xiết chặt nắm đấm, lông mày nâng lên, một lực lượng từ trên người phát ra, thổi khiến không khí vang lên những tiếng phật phật. Hắn lại là cường giả Ích Huyệt cảnh.

Chưa đủ hai mươi lại đạt được Ích Huyệt cảnh, xem ra thiên phú tu luyện của Quý Mặc công tử này không hề kém hơn so thiên phú thi họa.

Gã sai vặt mặc y phục màu xanh cũng không nghĩ tới Trương Huyền sẽ nói ra lời này, sắc mặt trắng bệch.

Trước đó không nói Quý gia là một trong ba gia tộc lớn ở vương thành. Chỉ nói Quý công tử này thân là thi họa sư nhất tinh, được vô số người ủng hộ, có năng lực hiệu triệu rất mạnh. Khiêu khích như vậy... không phải muốn chết sao?

Chọc giận đối phương, bị đánh là nhẹ. Rất có thể bị nghiệp đoàn thi họa sư phong sát. Sau này cho dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng mua không được nửa bức tác phẩm.

- Vị công tử này, đừng hành động theo cảm tình, ngươi... tốt nhất là xin lỗi, mềm mỏng một chút...

Không nhịn được, hắn kéo người thanh niên bên cạnh một cái, vội vàng truyền âm.

Nói xong, chỉ thấy người thanh niên bên cạnh gật đầu mở miệng:

- A, nói học đồ có thể vẽ ra, là ta nói sai!

- Như vậy còn tạm được...

Nghe hắn nhận sai, gã sai vặt đang muốn thở phào, lại nghe được lời phía dưới, lập tức mí mắt giật một cái, thiếu chút nữa thì lập tức ngã sấp xuống.

-... Đây là sỉ nhục đối với học đồ, nhìn trình độ bức tranh này, chắc hẳn tùy tiện bắt một con man thú tới vẽ cũng còn tốt hơn so với cái này! Còn đòi năm trăm vạn, năm kim tệ ta cũng không muốn!

Trương Huyền xua tay.

Hắn không muốn gây chuyện, lại cũng không sợ chuyện. Muốn tìm phiền toái, đùa gì thế!

Không tìm người khác gây phiền phức còn không tệ.

Thời điểm đối phương vẽ tranh, hắn ngay cả năng lực Đồ Thư Quán cũng chưa từng sử dụng, chỉ dựa vào kiến thức, liền nhìn ra bảy, tám chỗ khuyết điểm. Loại bức tranh trình độ thấp này tặng không hắn cũng không muốn, còn muốn đòi tiền... Ngươi nghĩ như thế nào?

Man thú? Năm kim tệ?

Hắn nói, vẻ mặt thản nhiên. Tất cả mọi người xung quanh đều cắn đầu lưỡi, nhìn qua giống như nhìn quái vật.

Ở nghiệp đoàn thi họa sư, sỉ nhục một vị thi họa sư như vậy, tự tin ở đâu ra?

- Ngươi...

Quý Mặc công tử tức thiếu chút nữa nôn ra máu.

Tùy tiện bắt môn con man thú tới cũng vẽ tốt hơn so với hắn... Năm kim tệ cũng không muốn...

Đây cũng không phải là đánh vào mặt, mà là đang phủ định năng lực nghề nghiệp của hắn!

- Được, loại biểu diễn hài kịch này không có gì hay. Đi thôi, lên lầu đi dạo!

Đối mặt với sự tức giận của đối phương, Trương Huyền không chút dao động sợ hãi, xoay người muốn rời khỏi.

Tuy rằng hắn vừa tới Thiên Vũ vương quốc không có địa vị gì, nhưng lập tức lại muốn sát hạch danh sư, phải có khí độ của danh sư.

Nếu thật sự thi xong, đối phương dám nói như thế, lập tức đánh chết, cũng không ai dám nói thừa nửa câu!

Đây là đặc quyền và năng lực của danh sư.

Danh sư không thể sỉ nhục, người sỉ nhục hẳn phải chết!

Một kẻ giả vờ giả vịt làm thi họa sư mà thôi, buộc hắn mua đồ, ép mua ép bán, mắng một câu xem như là rất nể tình.

- Đứng lại!

Thấy người này khiến mình tổn hao nhiều mặt mũi, lại xoay người muốn đi, khuôn mặt Quý Mặc công tử vặn vẹo, sắp phát điên.

Chỉ có điều, tuy rằng nổi giận, nhưng hắn không có tức giận thở hổn hển. Hắn hít sâu một hơi, đè nén tức giận trong lòng, lạnh lùng nhìn qua.

- Nếu ngươi nói tự tin như vậy, xem ra đối với thi họa nhất định cũng hiểu rõ rất nhiều, có dám cùng ta so tài một trận hay không?

- So tài?

- Không sai, chúng ta đồng thời vẽ tranh, tìm người qua giám định. Tác phẩm của ai tốt, cảnh giới cao, người đó lại thắng lợi! Thua, không chỉ quỳ xuống xin lỗi bên thắng, còn cút ra khỏi nghiệp đoàn thi họa sư cho ta, cả đời cũng không thể tiến vào...

Trong ánh mắt Quý Mặc công tử mang theo sự dữ tợn:

- Như thế nào, có dám hay không?

- Đồng thời vẽ tranh? Tìm người giám định? Ngươi xác định?

Thấy hắn tự tin như vậy, Trương Huyền lắc đầu.

Đối với hắn, so tài vẽ tranh cũng không có gì. Dù sao ngày hôm nay nhàn rỗi không có chuyện gì, hắn vốn chính là qua sát hạch thi họa sư. Hơn nữa nhìn bộ dạng này, không so tài một trận, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Thế nào, không dám sao?

Quý Mặc công tử cười lạnh.

- Vậy cũng không phải. Mà là...

Trương Huyền đặt hai tay ra sau lưng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua:

- Ta sợ... ngươi sẽ khóc!

Rầm!

Mọi người quăng ngã đầy đất. Đúng là một trò cười.

Ầm!

Ngay sau đó, giống như là giọt nước nhỏ vào trong dầu sôi, tất cả mọi người ồ lên.

- Giả vờ giả vịt cái gì?

- Quý Mặc công tử là thi họa sư chính thức, một kẻ không biết từ nơi nào xuất hiện, lại dám miệng ra nói lời ngông cuồng!

- So tài với hắn, cho hắn biết cái gì là đại sư thi họa chân chính!

...

Tất cả nữ tử xung quanh đều trợn mắt nhìn. Mỗi một người chống nạnh, hận không thể nuốt sống Trương Huyền.

Đã thấy kẻ điên cuồng, nhưng chưa thấy qua kẻ nào ngông cuồng như thế. Dám nói Quý Mặc công tử sẽ khóc?

Biết hắn là ai không?

Chưa đủ hai mươi tuổi lại sát hạch thi họa sư chính thức thành công, ở Thiên Vũ vương thành từ trước tới nay đứng vị trí thứ nhất, được người gọi là thi họa song tuyệt, tài tình đứng đầu...

Sợ hắn khóc?

Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?

Hội trưởng nghiệp đoàn sao?

- Ngươi...

Rất nhiều người hâm mộ phẫn nộ. Thân thể Quý Mặc công tử cũng thoáng lắc lư một cái, thiếu chút nữa phun ra máu.

Nói cũng quá nghẹn người!

Biết nói càng nhiều, tức chết càng nhanh, hắn khoát tay chặn lại:

- Vậy bớt nói nhảm đi. Ra tay sẽ biết được sự thật!

Nói xong, rất sợ đối phương đổi ý, hắn quay đầu lại phân phó một gã sai vặt phía sau.

Nghe được phân phó, gã sai vặt xoay người đi ra ngoài. Thời gian không lâu lắm, có hai lão nhân đi nhanh tới.

- Hai vị này là phó hội trưởng Trình, Ngô của nghiệp đoàn, thi họa nhị tinh Tông Sư. Để hai người làm trọng tài, chắc hẳn không có vấn đề gì chứ?

Nghe được là hai người là phó hội trưởng, Trương Huyền nhìn sang.

Hai người kia thoạt nhìn đều có tuổi tác tương đương cùng Lục Trầm, chòm râu trắng như tuyết. Bởi vì quanh năm tiếp xúc thi họa, khí chất cao nhã, đặc biệt là một hồi ý nhị.

- Không thành vấn đề!

Dù sao ai làm trọng tài đối với Trương Huyền đều giống nhau, hắn gật đầu.

- Các ngươi muốn so tài?

Đi tới trước mặt, Trình phó hội trưởng nhướng mày.

Bên này gây ra mâu thuẫn, thời điểm tới đây, hắn đã nghe gã sai vặt nói. Một người thanh niên không biết từ nơi nào xuất hiện, lại dám tranh đấu với Quý Mặc, còn nói cuồng vọng như vậy... khiến cho hai người không biết đối phương đến cùng lấy đâu ra tự tin như vậy.

- Đúng!

Quý Mặc công tử khom người.

- Không biết vị tiểu huynh đệ này, lão sư ở chỗ nào, cùng ai học thi họa?

Trình phó hội trưởng nhìn về phía Trương Huyền:

- Tại hạ đại sư tông sư thi họa của mười ba vương quốc xung quanh, đều có chút giao tình. Nói ra có thể có quen biết từ trước!

- Chỉ là có chút hứng thú đối với thi họa, cũng không có lão sư!

Trương Huyền nói.

Hiểu biết của hắn đối với thi họa, đều đọc từ sách ra, quả thật không có lão sư.

- Có chút hứng thú? Không có lão sư?

Hai vị phó hội trưởng Trình, Ngô liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều nghi ngờ.

Một đạo thi họa mặc dù chỉ là một trong rất nhiều chức nghiệp không sát đầu, nhưng không có sư môn truyền thừa, muốn học được chân tài thật học, vẫn làm không được.

Chỉ có chút hứng thú, lại dám cùng thi họa sư nhất tinh so tài?

Là không biết thi họa sư lợi hại, hay tự tin hơi quá?

- Thi họa là hứng thú tao nhã tạo ra. Dùng để so đấu, có phần mất phong nhã. Hai vị thật sự có tranh cãi gì, giải quyết riêng là được, không cần thiết so tài tranh đấu!

Có chút do dự, Ngô phó hội trưởng khuyên can.

Thi họa là hành động tao nhã, dùng để so đấu, có phần làm mất mặt của văn nhâ.

- Vẫn mong hai vị tông sư không cần khuyên cản, văn nhân lấy văn để kết giao. Thi họa sư cũng có tức giận chém trời cao. Người này sỉ nhục chức nghiệp thi họa này, ngày hôm nay không cùng hắn so tài thắng bại, ta nuốt không trôi cơn giận này!

Trương Huyền còn chưa mở miệng, Quý Mặc công tử cắn răng nói.

Bị người này nói ngay cả học đồ, man thú cũng không bằng, ngày hôm nay không dạy dỗ một trận, sau đó mặt mũi quét ra rác, còn làm sao gặp người?

- Vậy...

Thấy thái độ hắn kiên quyết, hai vị phó hội trưởng nhìn về phía Trương Huyền. Sau đó bọn họ thấy người vẻ mặt không để ý, gật đầu:

- Hắn muốn so tài, so tài là được!

- Được rồi!

Thấy hai người đều đồng ý so tài, không có cách nào khuyên can, hai vị phó hội trưởng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng:

- Nếu các ngươi muốn so tài, hai ta liền làm trọng tài! Quy định rất đơn giản, thời gian là một canh giờ. Ai vẽ ra cảnh giới cao, ai đó thắng! Cảnh giới tương đương, thời gian vẽ tranh ngắn hơn thắng.

Văn không đứng nhất. Dựa theo đạo lý này, trình độ thưởng thức của mỗi người thưởng thức khác nhau, rất khó cân nhắc quyết định ưu khuyết của hai tác phẩm.

Chỉ có điều, thi họa nếu phân ra cảnh giới, lấy đẳng cấp này làm tiêu chuẩn, ai cũng không tìm ra được lỗi.

- Bắt đầu đi!

Đã đưa ra quy định, hai bên so tài cũng không có ý kiến, mấy học đồ chuẩn bị thỏa đáng hai cái bàn, giấy và bút mực.

- Bức tranh không giới hạn thể loại, không giới hạn đề tài, có thể tự do phát huy!

Thấy hai người đi tới vị trí, Ngô phó hội trưởng nói.

- Vâng!

Quý Mặc công tử gật đầu.

Không hạn chế đề tài và thể loại, có thể là bức tranh am hiểu nhất.

Bức tranh sơn thủy trước đó, hắn cũng không phải thường vẽ. Đổi lại thành loại tinh thông, tuyệt đối có thể làm ra tác phẩm tam cảnh.

Vừa trở thành thi họa sư nhất tinh, buồn vì không có chỗ nào khiến danh tiếng càng đánh càng vang, người này lại xuất hiện. Có thể nói, buồn ngủ đưa gối đầu, tới thật là kịp thời.

Nếu không, hắn cũng sẽ không chuyện bé xé ra to, cố ý làm lớn chuyện như vậy.

- Được, không có ý kiến gì, liền trực tiếp bắt đầu đi!

Quy định nói ra, hai người không phản đối, Ngô phó hội trưởng giơ tay quyết định.

- Được!

Quý Mặc công tử hừ lạnh một tiếng, bàn tay lật một cái, bút lông xuất hiện ở tronglòng bàn tay. Hắn chấm mực múa bút, lại vẽ tranh.

Lần này hắn vì muốn giành được nhiều sự thu hút, cố ý bỏ thêm càng nhiều kỹ xảo đẹp mắt, chọc cho xung quanh lại liên tục vang lên tiếng kêu sợ hãi.

- Các ngươi nói Quý Mặc công tử sẽ thắng chứ?

- Nói thừa, Quý công tử là thi họa sư thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Hội trưởng cũng nói, là tồn tại sau này có khả năng thay thế hắn nhất, làm sao có thể không thắng được một người quê mùa không biết từ đâu tới?

- Vậy ngược lại là...

- Ừ? Quý công tử cũng bắt đầu vẽ tranh. Người quê mùa kia thế nào ngay cả bút cũng chưa cầm? Chẳng lẽ ngoài miệng nói năng kiêu ngạo, trên thực tế không biết vẽ tranh?

- Thật đúng là... Lại còn không nhúc nhích...

Nhìn thấy được Quý Mặc công tử vẩy mực múa bút, mọi người hưng phấn bàn luận ầm ĩ. Lúc này bọn họ mới phát hiện, người thanh niên muốn so tài với hắn, đang đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, trên mặt hình như có chút nhăn nhó.

- Vị tiểu huynh đệ sao vậy? Có phải có lời gì khó nói hay không?

Thấy bộ dạng này của hắn, Ngô phó hội trưởng nhìn lại.

- A, là như vậy...

Trương Huyền gãi đầu, có chút ngượng ngùng:

- Ta suy nghĩ một chút, vẽ bức tranh như vậy, thắng hắn, cũng có phần ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng không anh hùng. Nếu mới vừa nói một con man thú cũng vẽ được tốt hơn so với hắn, xin hỏi... nơi này có man thú không? Có thể mượn một con cho ta dùng một chút hay không? Yên tâm, ta bảo nó vẽ xong... Lại trả lại cho các ngươi!

- Cái gì?

- Hắn cần một con man thú cùng... Quý Mặc công tử so tài?

- Trời ạ, ta không có nghe nhầm chứ?

Mọi người mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm, đều nhìn về phía người trước mắt này giống như nhìn người điên.

Man thú cho dù có trí khôn nhất định, nhưng so sánh với người mà nói, cái gì cũng đều không hiểu, càng chưa nói tới vẽ tranh.

Sử dụng man thú vẽ tranh so tài với một vị thi họa sư chính thức...

Sao có thể như vậy được!

Diễn trò vui đùa gì vậy.

Không phải chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng hoài nghi người này có phải điên rồi hay không?

Thậm chí cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy người này có phải đầu óc có vấn đề hay không.

Mọi người giật mình. Quý Mặc công tử đang vẽ tranh, thân thể nhất thời co rút. Trên đầu hắn, một vạn đầu thần thú bay qua, thiếu chút nữa bóp nát bút lông ném tới trên mặt đối phương.

Tìm một man thú so tài với hắn...

Em gái ngươi, ý của ngươi là nói ta không xứng so tài với ngươi phải không?

Ban đầu vốn chỉ định làm cho đối phương động bút. Kết quả vừa ra, liền có thể khiến cho hắn mất mặt xấu hổ. Ai biết... tranh này mới bắt đầu, đã bị khinh bỉ tới thương tích đầy mình.

Nếu như người này thật sự tìm con man thú qua, mình thua, chẳng phải là không bằng cầm thú sao?

Thắng, cũng chỉ là lợi hại hơn so với cầm thú...

Trời ạ!

Quý Mặc công tử chỉ cảm thấy trong miệng đầy máu, toàn thân đều Sparta.

- Khụ khụ, man thú mặc dù có trí tuệ, cũng không biết vẽ tranh. Ngươi... xác định, yêu cầu cái này?

Ngô phó hội trưởng cũng sững sờ ở tại chỗ, không nhịn được nhìn qua.

Đã thấy so tài đưa ra rất nhiều yêu cầu… thời gian quá ngắn, giấy quá kém, mực nước không tốt, nhưng vẫn chưa từng nghe nói qua, muốn một con man thú qua!

Ngươi xác định không phải nói đùa?

- Là cái này!

Trương Huyền gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn có thể dễ dàng vẽ ra tác phẩm ngũ cảnh. Nếu thật sự sát hạch thi họa sư, cho dù không phải là tam tinh, cũng chí ít là nhị tinh đỉnh phong.

Loại năng lực vẽ tranh này, so tài với một hài tử vừa thi đậu nhất tinh, thật sự có chút ỷ lớn hiếp nhỏ.

Thắng trên mặt cũng không có ánh sáng!

Thấy nói một lần, lại xác nhận một lần, đối phương vẫn không có động tĩnh, Trương Huyền nhìn qua:

- Lẽ nào... Ở đây không có man thú? Hãy tìm man thú có chút khó khăn?

Nơi này là nghiệp đoàn thi họa sư, không phải nghiệp đoàn thuần thú, chẳng lẽ man thú không dễ tìm?

- Khó khăn...

Mọi người thoáng lảo đảo một cái.

Đây không phải là trọng điểm có được hay không?

Trọng điểm là... man thú làm sao có thể vẽ tranh?

- Cuồng vọng!

Ngô phó hội trưởng đang không biết làm sao, Trình phó hội trưởng ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, bàn tay vung lên.

Hắn chìm đắm ở trong thi họa không biết bao nhiêu năm, biết độ khó của một đạo thi họa. Tìm một con man thú vẽ tranh, đã muốn thắng thi họa sư chính thức?

Quả thực chính là không biết trời cao đất rộng.

Ban đầu, hắn còn cảm thấy là một hồi long tranh hổ đấu. Không nghĩ tới người trước mắt này là một người ngông cuồng!

- Nếu không... Ta đi tìm đi. Ta biết gần đây có một con man thú vô chủ...

Thấy mọi người vẫn ngây ra như phỗng, gã sai vặt mặc y phục màu xanh do dự một chút nói.

- Đi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.