Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2509: Chương 2509: Một tóc toái kiếm (2)




Hô!

Ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng, người sau sẽ bị kiếm khí quấy thành mảnh vỡ, cọng tóc đột nhiên uốn lượn, gạt một đường cong để cho người ta không tưởng tượng nổi, rơi vào trên sống kiếm!

Ông!

Thanh âm giống như chùy đánh lên chung cổ vang lên, ngay sau đó răng rắc răng rắc!

Tất cả đều sững sờ, mọi người vội vàng nhìn, chỉ thấy sợi tóc đánh lên trường kiếm, trường kiếm giống như đồ sứ, bắt đầu xuất hiện vết rách, thời gian nháy mắt, liền vỡ thành vô số khối, từ không trung rơi xuống trên mặt đất.

Phốc!

Trường kiếm bị đánh nát, chân khí phản phệ, Tạ sư huynh hơi đỏ mặt, máu tươi phun mạnh ra, thân thể nhoáng một cái, từ không trung rớt xuống.

Mặc dù uy lực của Vô Ưu kiếm rất mạnh, nhưng dưới tình huống nhân kiếm hợp nhất, đối với kiếm có yêu cầu cực cao, trường kiếm vỡ vụn, tương đương với tinh, khí, thần bị chặt đứt, chỉ nháy mắt liền trọng thương.

- Cái này...

Bốn phía lặng ngắt như tờ, từng cái nhìn về phía thanh niên cầm sợi tóc trong tay, biểu lộ giống như gặp quỷ.

- Ta thua...

Ăn vào đan dược, đứng dậy, Tạ sư huynh tràn đầy chán nản, nhưng cũng biết quả thực là thua! Cầm trong tay Thánh khí trung phẩm, bại bởi một sợi tóc...

Tự mình trải qua, cũng cảm thấy giống như nằm mơ, khó có thể tin.

- Ngươi thua không oan!

Con mắt của Kiếm Tần Sinh sáng lên, nhìn về phía Trương Huyền, giống như thấy được trân bảo:

- Kiếm thuật của vị tiểu huynh đệ cao minh hơn ngươi không ít!

- Vâng...

Tạ sư huynh gật đầu, vẻ mặt xấu hổ.

- Lẫn nhau luận bàn, lẫn nhau học tập mà thôi, kiếm thuật của Tạ sư huynh cao minh, ta cũng vô cùng bội phục!

Trương Huyền vội nói.

- Dùng một sợi tóc, chấn vỡ trường kiếm của hắn, nắm giữ kiếm pháp, có thể xưng đăng phong tạo cực!

Kiếm Tần Sinh mở miệng:

- Nếu như không nhìn lầm, cọng tóc của ngươi hẳn cũng đã đứt gãy a!

- Đúng vậy!

Trương Huyền gật đầu, chân khí buông lỏng.

Hô!

Sợi tóc nguyên bản thẳng tắp, gió nhẹ thổi, lập tức hóa thành bột phấn, phiêu tán ở bốn phía.

Mọi người giật mình.

Truyền chân khí vào sợi tóc bình thường không tính quá khó, nhưng vỡ thành như vậy, còn có thể duy trì vận chuyển chân khí, hơn nữa đánh nát trường kiếm của Tạ sư huynh...

Lực khống chế nên mạnh bao nhiêu?

- Thật ra thì ngươi cũng không cần chán nản, trường kiếm của ngươi cũng không phải là tóc của hắn chặt đứt!

Xác nhận suy đoán trong lòng, Kiếm Tần Sinh cười cười, an ủi học sinh của mình.

Tạ sư huynh không hiểu, những người khác cũng mê man.

Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy đối phương dùng tóc chém lên trường kiếm, kiếm đứt gãy, làm sao lại không phải?

- Ngươi thi triển Vô Ưu kiếm, kiếm khí thẳng tắp đâm tới trước, toàn bộ lực lượng tập trung vào mũi kiếm, hy vọng có thể đánh bại đối thủ, lúc này thân kiếm là yếu nhất, hắn dùng tóc đụng vào thân kiếm, vừa lúc là tiết điểm của lực lượng, vừa đụng một cái, chân khí trong thân kiếm xao động, không khống chế được... nói trắng ra, là lực lượng của ngươi chấn vỡ trường kiếm, tóc của hắn, chỉ là tìm vị trí cùng thời cơ cực kỳ xảo diệu mà thôi!

Vì phòng ngừa học sinh mất đi tự tin, Kiếm Tần Sinh giải thích một câu, sau đó nhìn qua:

- Không biết ta nói có chính xác hay không?

- Tiền bối minh xét!

Trương Huyền gật đầu.

Đối phương nói không sai, dù cọng tóc hội tụ chân khí, cũng không có khả năng chặt đứt Thánh khí trung phẩm, sở dĩ xuất hiện loại hiệu quả này, giống như đối phương nói, mượn lực lượng của Tạ sư huynh!

Chân khí va chạm, tán loạn bốn phía, hung mãnh trùng kích vào, không chỉ để hắn bị thương, còn trực tiếp chấn vỡ thân kiếm.

Gặp phải lực lượng phản phệ, tóc cũng không chịu nổi hóa thành tro bụi, nếu không phải chân khí của hắn tinh thuần, chảy xuôi ở trong đó, khả năng vừa rồi đã không thấy tăm hơi.

- Ở trong chiến đấu tìm ra vị trí thiếu hụt, dẫn động lực lượng, lấy tóc đánh tan thân kiếm, nếu như không nhìn lầm...

Ánh mắt lấp lánh nhìn qua, Kiếm Tần Sinh mang theo kích động cùng khó tin:

- Ngươi lĩnh ngộ kiếm đạo, đã đạt tới trình độ chân giải?

Cũng chỉ có đạt tới kiếm đạo chân giải, mới có thể nhìn rõ mọi việc như vậy, phán đoán kiếm khí rõ ràng, ngay cả Tạ sư huynh thi triển ra tuyệt chiêu cũng không phải đối thủ.

- Vâng!

Trương Huyền nhẹ gật đầu, cũng không có phủ nhận.

Nếu như không ra tay, còn có thể giấu diếm, vừa rồi thi triển ra kiếm chiêu, thực lực như đối phương lại nhìn không ra, vậy thì không cách nào nói nổi.

- Khoảng chừng 20 tuổi liền lĩnh ngộ kiếm đạo chân giải... Ngươi là người Trương gia?

Nghe hắn xác nhận, Kiếm Tần Sinh khiếp sợ, vẫn có chút không dám tin tưởng.

Cái này cần thiên phú kiếm đạo đạt tới cấp bậc gì mới có thể làm được, năm đó hắn cũng được xưng thiên tài, nhưng vì đạt tới loại cảnh giới này, cũng hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết.

- Trương gia? Ta thật không phải...

Trương Huyền cười khổ, vì cái gì mỗi người nghe được tên hắn đều nghĩ là người Trương gia? Chẳng lẽ chỉ có Trương gia mới có thể xuất hiện thiên tài? Người bình thường không thể thiên tài sao?

- Không phải?

Kiếm Tần Sinh sững sờ, lập tức cười như điên:

- Vậy thì quá tốt rồi, ha ha!

- Cái này...

Thấy hắn hưng phấn như thế, Trương Huyền nhịn không được sững sờ.

Nghe nói không phải người Trương gia, liền hưng phấn như thế, chẳng lẽ Kiếm Tần Sinh này có thù với Trương gia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.