Đám người Mộc Tuyết Tình rời khỏi phòng học, Trương Huyền cũng liền rời đi.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho Lộ Trùng nâng cao thực lực, hắn phải mua cũng đủ dược liệu để điều chế độc dược. Chờ ở trong trường học, sẽ không có khả năng có những thứ này.
- Loại dược liệu này, chỉ có hai nơi bán ra. Một là dược vương, hai là nghiệp đoàn y sư!
Vừa đi về phía trước, hắn vừa suy nghĩ tìm hiểu.
Dược vương, thật ra chính là buôn bán cung ứng dược liệu, tích trữ rất nhiều dược liệu, mới được người xưng hô như vậy. Trước đây Hồng Liên thành đại dược vương, chính là người buôn bán dược liệu lớn nhất trong mười ba vương quốc xung quanh.
- Thiên Vũ vương thành nếu có dược vương, đám người Bạch Thiềm cũng sẽ không cần chạy đến Hồng Liên thành mua dược liệu... Hay là đi tới nghiệp đoàn y sư!
Rất nhiều y sư như Bạch Thiềm chạy đến Hồng Liên thành mua dược liệu, nói rõ Thiên Vũ vương quốc cũng không có dược vương. Cho dù có, dược liệu khẳng định cũng không có đủ toàn bộ. Nếu không, không có khả năng có người mạo hiểm chạy xa như vậy mua đồ.
Đã như vậy, hắn còn không bằng trực tiếp đi nghiệp đoàn y sư.
Nghiệp đoàn luyện đan sư và nghiệp đoàn y sư, đều sử dụng dược liệu. Nhưng nghiệp đoàn luyện đan sư chế luyện thuốc, có liên quan đến tu luyện, chứa dược liệu, thuốc bổ, linh dược chiếm đa số. Nghiệp đoàn y sư ở thời điểm trị bệnh cứu người, độc vật cũng có thể làm thuốc. Bởi vậy, mấy thứ này, chỉ có nghiệp đoàn y sư mới có thể cung cấp.
Rời khỏi trường tìm người hỏi thăm một chút, hắn rất nhanh biết rõ chỗ vị trí của nghiệp đoàn y sư.
So với Thiên Vũ học viện không tính là quá xa. Sau nửa canh giờ, hắn đã đi đến trước mặt.
Nghiệp đoàn y sư so với Danh Sư Đường, kém hơn rất nhiều. Chỉ có điều so với nghiệp đoàn thi họa sư vẫn cao lớn, khí thế hơn rất nhiều.
Đi vào đại sảnh, hắn lập tức nhìn thấy được không ít người đứng ở trong đó, xếp hàng chỉnh tề. Phía trước có học đồ đặc biệt ngồi khám bệnh, có chút tương tự với bệnh viện kiếp trước.
Vòng qua đoàn người, hắn đi tới trước đài. Một cô nương chừng hai mươi tuổi tiến lên tiếp đón, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Không biết vị công tử này cần tư vấn gì...
- Ta muốn mua một ít dược liệu!
Trương Huyền nói.
- Mua dược liệu?
Cô nương có chút do dự, rất lễ phép nhìn qua:
- Xin lấy ra đơn thuốc!
- Đơn thuốc?
Hắn tới mua dược liệu, làm gì có được thứ kia?
- Có đơn thuốc mới có thể mua thuốc...
Bởi vì thấy vẻ mặt hắn không hiểu, đôi mi thanh tú của cô nương này thoáng nhíu lại.
- Đan thuốc phải đi nơi nào chuẩn bị?
Trương Huyền hỏi.
- Y sư, và học đồ đều có thể kê đơn!
Cô nương nhìn qua hắn giống như là nhìn quái vật:
- Chỉ có điều, học đồ chỉ có thể kê đơn ra một ít thuốc cấp thấp. Ngươi muốn mua đồ tương đối trân quý, nhất định phải tìm y sư!
Đơn thuốc ai kê đơn cũng không biết, lại dám chạy tới mua thuốc. Cũng may mà tính tình mình tốt, bằng không, tuyệt đối sẽ xem hắn trở thành kẻ quấy rối đuổi ra ngoài.
- A, ta mua dược liệu, không tính là cao cấp, chỉ là tương đối hiêm. Ta nói cho nàng nghe, nàng xem là y sư, hay học đồ kê đơn thuốc mới có thể mua được!
Hắn qưuay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn đội ngũ xếp thành hàng dài, Trương Huyền quyết định hỏi rõ trước lại nói.
Nếu chẳng may chạy đến phía sau học đồ xếp hàng mấy canh giờ, cuối cùng hắn lại không kê đơn được, lại uổng công một hồi.
- Được!
Cô nương gật đầu.
- Ta muốn mua Bạch Chỉ Hoa, Xích Vĩ Hồng Diệp, Lang Độc Thảo...
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền liên tiếp nói ra hơn loại dược liệu.
Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy cô nương đối diện hai mắt trợn tròn, nhìn qua giống như là nhìn quái vật. Nagy lập tức, vẻ mặt nàng cảnh giác về phía lui về phía sau mấy bước, vừa gõ chiên đồng phía sau:
- Đội hộ vệ, có người quấy rối...
-...
Trương Huyền.
Vù vù!
Mấy hộ vệ mặc áo giáp đã đi tới.
- Nhã Nhu tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?
Đầu lĩnh hộ vệ là một hán tử thân hình cao lớn cường tráng, dáng người giống như tháp sắt, khiến người ta có cảm giác đè ép mãnh liệt.
Lại là một cường giả Thông Huyền cảnh.
- Người này cố ý quấy rối...
Nhân viên phục vụ Nhã Nhu chỉ tay.
- Khụ khụ...
Không nghĩ tới đến đây mua dược liệu, bị xem thành quấy rối, Trương Huyền lắc đầu:
- Ta là lão sư Thiên Vũ học viện, cố ý tới mua thuốc!
Nói xong, hắn lấy ra huy hiệu đại biểu thân phận lão sư.
Hắn cũng không muốn mới tiến vào nghiệp đoàn đã bị người ta đuổi ra ngoài.
- Hóa ra là Liễu lão sư, thất kính!
Liếc mắt nhìn kỹ huy hiệu, đầu lĩnh hộ vệ liền ôm quyền, nghi ngờ nhìn về phía Nhã Nhu:
- Đây là có chuyện gì?
Thiên Vũ học viện được gọi là thánh địa tu luyện. Lão sư trong đó, ở vương thành cũng có địa vị rất cao, khiến người ta không dám khinh thường.
Nếu đối phương là lão sư, tự giữ thân phận, làm sao có thể quấy rối.
- Hắn... hắn ngay cả đơn thuốc cũng không có, lại muốn mua những dược liệu cấm Bạch Chỉ Hoa, Xích Vĩ Hồng Diệp, Lang Độc Thảo, không phải quấy rối là cái gì...
Không vừa nghĩ tới người cái gì cũng không hiểu này, là lão sư của học viện, Nhã Nhu thoáng sửng sốt một chút, nói.
- Mua dược liệu cấm?
Nghe hiểu rõ nguyên nhân, đầu lĩnh của hộ vệ nhìn về phía Trương Huyền:
- Liễu lão sư, dược liệu cấm, nghiệp đoàn không dễ dàng bán ra. Nhất là loại Lang Độc Hoa này có chứa kịch độc. Cho dù có đơn thuốc, cũng không có khả năng mua được. Trừ khi... bản thân y sư đứng ra, bằng không, nghiệp đoàn không có khả năng bán ra!
- Có đơn thuốc cũng mua không được?
- Đúng! Những dược liệu cấm này đều ẩn chứa kịch độc. Vì đề phòng có vài người không hợp pháp dùng để làm chuyện ác, nghiệp đoàn mới cố ý đưa ra yêu cầu này. Mong thứ lỗi!
Đầu lĩnh của hộ vệ ôm quyền nói.