Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1807: Chương 1807: Ngô sư xấu hổ (1)




- Cái này...

Nhìn một màn này ở trong mắt, lông mày Ngô sư nhảy dựng.

Tòng Thánh tay không đánh bại Chiến Sư Thánh Vực nhị trọng... Cái này có chút quá kinh khủng a.

Mấu chốt nhất là hắn vừa nói người ta không có thực lực, hiện tại ngay tại chỗ đánh bại Trác chiến sư, quả thực chính là trần trụi làm mất mặt.

- Căn cứ tin tức ta biết rõ, trong di tích này có rất nhiều cường giả Dị Linh Tộc, một khi bị bắt, ngay cả Danh Sư lục tinh đỉnh phong như Vưu Hư cũng không thể chống lại! Ngươi có tự tin gì, cảm giác mình có thể chống cự?

Chắp hai tay sau lưng, Ngô sư lạnh lùng nhìn qua, mang theo ngữ khí chất vấn:

- Ngươi gặp qua Dị Linh Tộc sao? Cùng bọn họ đã từng quen biết sao? Biết rõ bọn họ đáng sợ sao?

- Ta...

Trương Huyền đang muốn trả lời, liền thấy Danh Sư thất tinh ở đối diện lần nữa khoát tay áo.

- Nói thiệt cho ngươi biết, ta cùng bọn hắn chiến đấu qua, tự tay chém giết 52 tên, bọn hắn không chỉ thực lực mạnh, có thể vượt cấp chiến đấu, càng trọng yếu là trong cơ thể toả ra sát lục chi khí, làm cho không người nào có thể ngăn cản!

- Gặp phải loại người này, cũng không phải sức chiến đấu của ngươi mạnh mẽ có thể chống cự, càng trọng yếu là tâm cảnh cùng ý chí, nếu như không có loại năng lực này, tốt nhất không đi cho thỏa đáng.

Hắn không phải cố ý nhằm vào Trương Huyền, mà là lần này thực sự quá nguy hiểm, không thể xuất hiện bất kỳ một tia sai lầm, nếu không gây chuyện không tốt sẽ toàn quân bị diệt.

Coi như sức chiến đấu của đối phương rất mạnh, có một lão sư rất lợi hại, cũng không quá đáng là một người trẻ tuổi chưa tới 20 tuổi, loại thiên tài này hắn thấy cũng nhiều, gặp phải Dị Linh tộc đáng sợ, rất dễ dàng bị công phá tâm lý, xuất hiện biến cố không thể biết được.

- Đối với Dị Linh tộc...

Biết rõ đối phương bổn ý cũng không xấu, chỉ là làm lãnh đạo lâu, có chút chủ quan ước đoán, Trương Huyền lắc đầu, đang muốn giải thích, liền thấy một Trưởng lão vội vã từ bên ngoài đi vào.

- Viện trưởng...

Đi vào trước mặt vội vàng ôm quyền.

Thấy sắc mặt của hắn không đúng, Trương Huyền nhíu mày:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vị Trưởng lão này xoắn xuýt một chút, mở miệng nói:

- Bẩm báo Viện trưởng, Lục Phong viện... Lục sư cầu kiến!

Lục Phong cùng vị Trương viện trưởng này có mâu thuẫn, thiếu chút nữa bị khai trừ tư cách Danh Sư, tuy chỉ ở trong phạm vi nhỏ truyền bá, nhưng mà hắn cũng biết rõ... Từ đó có thể thấy, hai người quan hệ khẳng định không hợp lắm, bây giờ chạy tới tìm Viện trưởng, khiến hắn cảm thấy lúng túng, không biết nên bẩm báo như thế nào.

- Lục Phong?

Không biết ý nghĩ của hắn, Trương Huyền sửng sốt một chút, ngẫu nhiên bật cười.

Rời khỏi phong ấn, chuyên môn đi tìm đám người kia, nhưng không tìm được, hiện tại xem ra, bọn hắn thật đi ra địa quật.

- Cho mời!

Khoát tay áo.

- Vâng...

Thấy Viện trưởng cũng không bởi vậy trách cứ, vị Trưởng lão này nhẹ nhàng thở ra, quay người vội vã đi ra ngoài.

Thời gian không lâu, một lão giả liền theo ở phía sau đi đến, không phải Lục Phong thì là ai.

Lúc này Lục Phong không có phong mang như lúc trước, hai mắt chất phác, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác càng thêm bình tĩnh ổn trọng.

Xem ra trải qua sự tình lần trước, tâm tính cả người đã có biến hóa cực lớn.

- Viện trưởng, ngươi quả nhiên không có việc gì? Thật sự là quá tốt...

Chứng kiến thanh niên an ổn ngồi ở trong đại sảnh, Lục Phong nhẹ nhàng thở ra.

Tuy đoán ra hắn không có việc gì, đã rời địa quật, nhưng tận mắt thấy, vẫn cảm thấy đáy lòng buông lỏng.

Nếu như không phải vị này, bọn hắn khẳng định đã chết, đối phương bất chấp nguy hiểm cứu, hơn nữa chém giết nhiều Dị Linh tộc như vậy, ân tình to lớn, như là tái tạo.

- Đương nhiên không có việc gì, ngược lại là các ngươi, thương thế đều tốt chứ?

Trương Huyền cười cười.

- Thương thế của chúng ta đã khỏi hẳn, là Viện trưởng phấn đấu quên mình, xuất thủ cứu giúp mới khiến cho chúng ta còn sống, không đến mức gây thành sai lầm lớn, xin nhận Lục Phong cúi đầu...

Nói xong, liền muốn quỳ rạp xuống đất.

- Lục sư khách khí...

Thân thể nhoáng một cái, Trương Huyền đi vào trước mặt, đở lên.

Chứng kiến hai người nguyên bản còn có mâu thuẫn, bây giờ khách khí như thế, đám người Mi Trưởng lão cùng Triệu Trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt kỳ quái.

- Đây là có chuyện gì?

Tưởng Thanh Cầm Viện trưởng ở một bên nhịn không được hỏi.

- A, là như thế này…

Nghe được hỏi thăm, Lục Phong nhẹ gật đầu:

- Năm ngày trước, Trương viện trưởng đích thân xuống địa quật, cứu 40 vị Danh Sư lục tinh chúng ta, hơn nữa một mình chém giết hơn hai trăm Dị Linh tộc Thánh Vực cấp cùng hai vị Vương giả Thánh Vực tứ trọng... Ta đã hồi báo chuyện này cho Tổng bộ, vừa mới đạt được trả lời thuyết phục, vốn chỉ nghĩ không thể để cho công huân của Trương viện trưởng mai một, không nghĩ tới Viện trưởng đã đi ra địa quật...

- Đích thân xuống địa quật?

- Cứu hơn 40 vị Danh Sư?

- Chém giết hơn hai trăm Dị Linh tộc Thánh Vực cấp, còn có Vương giả?

...

Nghe được lời của hắn, chung quanh yên lặng, Ngô sư mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, càng mở to hai mắt, thiếu chút nữa không có ngay tại chỗ ngất đi.

Vừa nói đối phương chưa thấy qua Dị Linh tộc, vị Lục Phong này chạy tới nói hắn đã giết hơn hai trăm... Thật hay giả?

Coi như là hắn, đường đường cường giả Thánh Vực tứ trọng, cũng không có giết qua nhiều như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.