Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 930: Chương 930: Ngô trưởng lão hoàn toàn suy sụp (hạ) (2)




- Ừ, đây là phương pháp cao cấp của ma âm sư, đối phó với ma âm sư cấp thấp, giống như võ giả nghiền ép, lợi dụng âm thanh công kích nhược điểm trong sóng âm của đối phương, dẫn đến chân khí của đối phương hỗn loạn, bản thân bị trọng thương!

Khang đường chủ chậm rãi nói.

- Vậy... vẫn mong đường chủ ra tay, cứu Trương sư. Hắn vô cùng có khả năng đại biểu cho Danh Sư Đường chúng ta tham gia thi đấu. Ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì...

Tô sư lộ ra vẻ mặt lo lắng.

- Hắn gặp chuyện không may?

Da mặt Khang đường chủ nhất thời co rút:

- Gặp chuyện không may chính là Ngô trưởng lão. Hơn nữa nhìn bộ dạng hắn, sắp không kiên trì nổi nữa!

- Không kiên trì nổi?

Lúc này Tô sư, Lăng sư mới phát hiện, Ngô trưởng lão vừa đi vừa nôn ra máu.

- Vậy... Đường chủ, chỉ là sát hạch, không cần thiết làm cho bản thân bị trọng thương... Vẫn mong ra tay ngăn cản!

Lăng sư nói.

- Ngăn cản? Lấy âm phá âm, giống như so đấu chân khí. Trừ khi một bên bị thua, nếu không thì không có cách nào dừng lại! Nếu có thể dừng, vừa rồi Ngô trưởng lão đã sớm ngừng... Còn cần phải thi triển tới Dao Cầm Bát Quái Bộ, thậm chí bị chấn động sắp chết sao?

Khang đường chủ lắc đầu.

Ma âm công kích, liên lụy đến công kích linh hồn, ảo diệu phức tạp. Hoàn toàn khác hẳn với chân khí, không kiên trì nổi, tối đa bị thương. Chỉ khi nào ngăn cản, làm không tốt sẽ trùng kích tới trong đầu, khiến cho người tu luyện biến thành đần độn!

Chính vì vậy, loại va chạm này, một khi bắt đầu, trừ khi có người bị thua, bằng không, tuyệt đối không thể dừng lại!

- Không phải sát hạch mức độ tâm cảnh sao? Thế nào... biến thành công kích âm ba?

Sắc mặt hai người Tô sư trắng bệch.

Không phải sát hạch tâm cảnh sao? Thế nào lại đánh nhau?

Còn làm ra cục diện không chết không thôi?

Sớm biết rằng người này sẽ gây rắc rối, nhưng không nghĩ tới, sát hạch một tâm cảnh, cũng huyên náo đến mức động tĩnh lớn như vậy...

Tô sư, Lăng sư nhìn nhau, đều cảm thấy có chút phát điên.

- Ta cũng... không hiểu nổi!

Vẻ mặt Khang đường chủ càng chán nản hơn.

Đường đường là đường chủ Danh Sư Đường, người đứng đầu liên minh vạn quốc, đối mặt với loại tình huống này, bó tay không làm gì được. Suy nghĩ một chút cũng đủ buồn bực.

Mấu chốt nhất chính là... tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, ngay cả hắn cũng chưa từng hiểu rõ!

Thực sự choáng váng.

...

- Chuyện gì xảy ra?

- Hắn là đang khắc trận bàn sao?

Các danh sư khác chấn động kinh ngạc dục tiên dục tử. Đám người Ngược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần cũng trợn tròn hai mắt, cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Vừa rồi bọn họ tự mình từng trải qua Phong Ma khúc công kích, biết khúc nhạc này cường đại!

Ngô trưởng lão ngồi ở tại chỗ, nhẹ nhàng như gió thoảng may bay cũng không chống đỡ nổi. Bây giờ đi Bát Quái Bộ, làm sao có khả năng chống lại?

Nhưng vì sao... người thanh niên đối diện hắn kia, hoàn toàn không có vấn đề gì?

- Chắc là người này nhận được âm nhạc cổ quái nào đó, mượn trận bàn gõ, kìm chế Phong Ma khúc của Ngô trưởng lão!

Qua một hồi, Phó Tiếu Trần nhớ tới một loại khả năng, không nhịn được nói.

Ngoại trừ cách nói này, thật sự nghĩ không ra điều gì khác.

Nếu như không đoán sai, nhất định là người gọi là Trương Huyền này, không biết gặp vận cứt chó gì, học được một loại nhạc khúc kìm chế Ngô trưởng lão, lúc này mới đưa đến trưởng lão bị động như vậy.

- Kìm chế Phong Ma khúc của trưởng lão lại như thế nào? Lần sát hạch này chính là tâm cảnh. Kiểm tra chính là một khúc hoàn tất, số lượng và hình vẽ đường vân khắc ở trên trận bàn! Hắn xem trận bàn làm thứ để gõ, cho dù gõ có tốt cũng uổng phí!

Nhược Hoan công tử bực bội nói.

Mấy người sửng sốt, đồng thời gật đầu.

Đúng vậy. Lần sát hạch này chính là tâm cảnh, không phải sát hạch lực chiến đấu của ngươi. Cho dù làm cho Ngô trưởng lão nôn ra máu, không có lưu lại đủ nhiều đường vân và vết tích ở trên trận bàn, cũng uổng công!

- Yên tâm đi, ta thấy trường thương của hắn đâm loạn ở trên trận bàn, không có bất kỳ kết cấu nào... Cố ý đối đầu với Ngô trưởng lão, gây ra dư luận xôn xao, cũng chẳng qua lấy lòng mọi người mà thôi!

Bàn tay vẫy một cái, Nhược Hoan công tử tiếp tục nói.

Đâm vào nhiều hơn nữa, lực công kích cường thịnh hơn nữa, cũng vô dụng!

Lại giống như cùng cuộc thi, cho ngươi trả lời một cộng một bằng mấy, ngươi lấy công thức vi phân và tích phân ra suy luận quá trình, viết lên, lại cao cấp nữa, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cũng chỉ là đáp án sai lầm!

- Phong Ma khúc lập tức lại kết thúc!

Đang hừ lạnh, trong đám người có một giọng nói vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Chỉ thấy lúc này, Ngô trưởng lão vừa nôn ra máu vừa đi về phía trước, đã đi tới nơi cách Trương Huyền không đến ba thước. Âm thanh hai bên giao chiến, cũng càng thêm vang dội. Nghe vào trong tai, hỗn loạn không chịu nổi, tự nhiên không phân ra được đâu là tiếng Phong Ma khúc, đâu là tiếng va chạm.

Chỉ có điều, dựa theo thời gian suy tính, Phong Ma khúc phân ra ba đoạn, chắc hẳn sẽ lập tức kết thúc.

- Chỉ mong... Ngô trưởng lão không có việc gì!

Nhìn thấy được Ngô trưởng lão nôn ra không biết bao nhiêu búng máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như người chết, trong lòng của mọi người âm thầm cầu khẩn.

...

Giống như mọi người suy đoán, quả thật lại lập tức kết thúc.

Phong Ma khúc lại dài mấy cũng có thời gian hạn chế. Mà bây giờ, đã tới giới hạn.

- Được rồi!

Trường thương không ngừng vung vẩy. Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi vẫn dựa theo chỗ thiếu hụt của nhạc khúc va chạm vào trận bàn, tới đối đầu, hắn vẫn không quan sát xung quanh.

Lúc này, lập tức kết thúc, hắn không nhịn được thở ra một hơi.

Trường thương trong tay rung lên, đập xong âm tiết cuối cùng, hắn không nhịn được xoay đầu lại, lập tức nhìn thấy được một gương mặt trắng bệch đến suy sụp.

- A!

Bị dọa cho giật mình, bàn tay Trương Huyền run lên, trường thương trực tiếp đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.