Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1932: Chương 1932: Ngũ Diệu Kim Thân đệ ngũ trọng (2)




Cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này Ngũ Dương Nhận Mộc đã tiêu hao không sai biệt lắm, còn thừa không có mấy rồi.

Thu vào Không Gian giới chỉ, lúc này thân thể mới nhoáng một cái, thẳng tắp đi đến trước mặt đại môn.

Còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy mọi người, tất cả đều khoanh chân ngồi ở địa phương cách đại môn không xa, xếp thành một đội, có khoảng cách gần, có khoảng cách xa, thoạt nhìn cực kỳ quái dị.

- Trương sư, ngươi đã đến rồi...

Thấy hắn đi vào, một Chiến Sư ở sau cùng đứng lên.

- Các ngươi đây là...

Trương Huyền nghi hoặc.

Tu luyện liền tu luyện, còn giống như xếp hàng mua cơm ở nhà ăn, làm cái gì?

- A, là như vậy, vừa rồi Ngô sư phát hiện, mượn nhờ nhiệt lượng của đại môn rèn luyện chân khí, có thể làm cho chân khí càng thêm tinh thuần, vì vậy... Chúng ta liền tu luyện, bất quá, sức thừa nhận của mỗi người là không đồng dạng, chỉ có thể ngồi ở vị trí thích hợp...

Vị Chiến Sư này giải thích nói.

- Sức thừa nhận bất đồng?

Trương Huyền gật đầu.

Đại môn cực nóng, có thể đốt nhiều dung nham như vậy, quanh năm hỏa diễm không tắt, đủ thấy đáng sợ, khoảng cách tới gần, giống như lúc trước hắn rèn luyện Linh Hồn, đối với chân khí chiết xuất hoàn toàn chính xác có chỗ tốt thật lớn.

Đối phương nói, sức thừa nhận bất đồng, cũng đúng là như thế, thật giống như lúc trước hắn, chỉ có thể đi vào khoảng cách hơn hai mươi mét, lại gần thì không được.

- Đúng vậy, mấy người chúng ta, chỉ có thể ở ngoài bốn mươi mét tu luyện, mới không tẩu hỏa nhập ma, đám người Ngô sư, đã có thể ở khoảng 15m, quả thực đáng sợ...

Vị Chiến Sư này nhẹ gật đầu, nhìn về phía trước vẻ mặt sùng bái.

- Có thể ở khoảng 15m, không chỉ nhục thân, Linh Hồn còn có chân khí đều không yếu...

Trương Huyền gật đầu.

Lúc trước hắn đi địa phương hai mươi mét, biết rõ càng đi về phía trước càng khó, đám người Ngô sư có thể ở khoảng cách gần như thế, đã có thể nói kinh khủng.

- Đúng rồi, Trương sư, ngươi tu luyện xong rồi hả?

Giải thích xong, vị Chiến Sư này mới nhớ tới, nhịn không được nhìn qua.

- Ân!

Trương Huyền nhẹ gật đầu:

- Ngươi tiếp tục tu luyện đi...

Vừa nói vừa đi về phía trước, thời gian nháy con mắt, liền đi tới vị trí chừng hai mươi mét lúc trước.

Lúc này phía trước ngồi chỉ có Ngô sư, Hàn Hội trưởng cùng với Phùng Huân… rác mấy người, ngay cả đám người Ô Thiên Khung cũng xếp hạng đằng sau.

- Trương sư... cứ như vậy đi tới? Không phải mới vừa rồi còn không kiên trì nổi sao?

Thấy thanh niên này, mọi người mỉm cười gật đầu, vừa đi vừa ý bảo mọi người không cần đứng dậy, chậm trễ tu luyện, vừa rồi Chiến Sư cùng hắn nói chuyện chỉ cảm thấy mình sống uổng.

Vừa rồi Trương Huyền đi đến chừng hai mươi mét, không cách nào tiến lên, hắn thấy rõ ràng, vốn tưởng rằng, một Tòng Thánh, hai mươi mét đã rất nghịch thiên, ai ngờ... Hiện tại tùy ý đi tới, giống như không có phát hiện độ nóng... Làm sao làm được.

Hắn bên này khiếp sợ, Phùng Huân đại khái lưu lại ở chỗ mười chín mét, cũng trừng mắt nhìn Trương Huyền tràn đầy vui vẻ, gật đầu đi qua, tròng mắt sắp rơi ra.

Hắn là Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, đường đường Chiến Sư Đường Thiên phu trưởng, đi vào mười chín mét, liền hao hết tâm huyết, thiếu chút nữa ngủm, chỉ có thể dựa vào liên tục tu luyện, mới có thể hóa giải thân thể bị hỏa độc xâm hại... Gia hỏa này vẻ mặt tươi cười, giống như dạo phố đi qua... Hoàn toàn không có cảm giác đến áp lực, có cần khoa trương như vậy hay không?

Đang suy nghĩ đối phương có thể đi đến bao nhiêu mét, chỉ thấy gia hỏa này, đã cùng Ngô sư hàn huyên.

- Ngô sư, tu luyện, đừng đứng lên, tiếp tục tu luyện là tốt rồi, ta đi tới nhìn xem... Không cần khách khí!

Ngay sau đó, chỉ thấy gia hỏa này vẻ mặt cười nhẹ tiếp tục đi thẳng về phía trước, mười bốn mét, mười ba mét, mười hai mét... Thời gian nháy con mắt liền tiến vào phạm vi mười mét.

Hỏa diễm cực nóng, đốt y phục của hắn bay phất phới, tựa hồ tùy thời xé rách, trên mặt Trương Huyền lại giống như lúc trước, mang theo dáng tươi cười, không có bất kỳ khác nhau, giống như những nhiệt lượng này đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào.

- Cái này...

Lần này không chỉ Phùng Huân sợ hãi, ngay cả Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng cũng liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng nhảy loạn.

Mười lăm mét, bọn hắn đã cảm thấy đến cực hạn, gia hỏa này thì ngược lại, đi vào mười mét, cũng không có cảm thấy cái gì, ngược lại nở nụ cười, quả thực là quái vật phi nhân loại...

Tám mét, bảy mét, sáu mét...

Kèm theo tới gần, tựa hồ hắn cũng cảm nhận được áp lực, nhướng mày.

Ầm ầm!

Chân khí từ trong rất nhiều huyệt đạo phun ra, bao phủ toàn thân.

- Trong vòng năm thước, mới vận dụng chân khí... nhục thân của hắn nên mạnh bao nhiêu?

Thấy một màn như vậy, Ngô sư nuốt ngụm nước miếng.

Thân là Danh Sư thất tinh đỉnh phong, nhãn lực tự nhiên không giống bình thường, đối phương đi đến trước năm thước, cũng không hề phát hiện, nhàn nhã dạo chơi, vốn tưởng rằng chỉ là giả vờ giả vịt, trên thực tế trong cơ thể đã sớm vận chuyển chân khí, chứng kiến giờ mới hiểu được... Căn bản không phải chuyện này.

Phạm vi năm thước mới dùng chân khí... Nhục thân thật là đáng sợ!

Chẳng lẽ, vừa rồi gia hỏa này đi tu luyện nhục thân?

Nhưng nhục thân không phải khó tu luyện nhất, khó tiến bộ nhất sao? Như thế nào một canh giờ, thì đến được loại trình độ này?

Trong lúc khiếp sợ, chỉ thấy vị Trương viện trưởng này đã đi tới trước mặt phong ấn, thân thể nhảy lên, bàn tay chạm đến, ngay sau đó lui về sau bảy tám bước, ngừng lại, nhắm mắt, tựa hồ đang suy tư điều gì.

Một lát sau, nhăn mày lại nhìn về phía phía trước, như phát hiện sự tình gì, vẻ mặt cổ quái.

- Cái này... Làm sao có thể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.