Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1230: Chương 1230: Ngươi biết thú ngữ? (2)




Mặc dù không phải là Thuần Thú sư, thế nhưng thân là Danh sư nàng cũng biết đến rất nhiều thứ. Chuyện Thượng Cổ thú ngữ cũng đã từng nghe qua một chút.

Nghe nói là Khổng sư tự mình biên soạn, chỉ là niên đại quá xa xưa cho nên đã bị mất, cho dù có người biết thì cũng chỉ nắm giữ ở trong tay một số ít người, không truyền ra ngoài.

Chẳng lẽ, vị lão sư này của Hàn Xung đã học tập, đang tiến hành thử nghiệm hay sao?

Chỉ là, thí nghiệm thú ngữ cũng không tính là gì. Thế nhưng rốt cuộc hắn đã nói ra thứ gì mà khiến cho đầu hamster lông đỏ nôn thành như vậy chứ?

- Lão sư đang học tập thú ngữ, hơn nữa cũng đã có hiệu quả nhất định...

Hàn Xung gật gật đầu.

- Hiệu quả?

Trương Huyền và hai nữ tử nói không nên lời.

Nói cho động vật nôn, là hiệu quả?

Ta còn có thể đánh cho bọn chúng nôn a!

- Khụ khụ!

Nghe thấy lời đối thoại của mấy người, lại nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, lão giả xấu hổ thu sách về, sau đó lại sửa lại y quan một chút, rồi mới xoay người lại:

-Hàn Xung, không phải ta bảo ngươi đi học tập sao? Tìm ta có chuyện gì?

- Bẩm báo lão sư, vị Trương sư này là ân nhân của con, muốn tới đây mượn một đầu linh thú cấp bậc Hóa Phàm bát trọng để đi tới Hồng Viễn đế quốc!

Hàn Xung vội vàng nói.

- Hóa Phàm bát trọng?

Lão giả nhíu mày một cái:

-Loại linh thú phi hành cấp bậc này, toàn bộ Thú đường chỉ có ba đầu. Mà hai đầu trong đó lần trước đã bị hoàng thất Huyễn Vũ mượn đi! Một đầu cuối cùng vừa mới đường dài trở về, mỏi mệt không chịu nổi, chỉ sợ không có cách nào lên đường được! Hơn nữa, muốn mượn loại linh thú cấp bậc này, cho dù ta là trưởng lão thì cũng không thể tự tung tự tác. Cần phải tiến hành trưởng lão hội, thậm chí phải được đường chủ đồng ý mới được!

- Cái này...

Vẻ mặt Hàn Xung có chút xấu hổ.

Trình độ quản lý của Thú đường Huyễn Vũ đế quốc còn nghiêm khắc hơn Vạn Quốc thành rất nhiều. Linh thú Hóa Phàm bát trọng, trong toàn bộ phạm vi đế quốc cũng thuộc về đỉnh phong, bình thường sẽ không tham gia nhiệm vụ, coi như xuất hiệ cũng cần trưởng lão hội đồng ý mới được.

Lúc trước hắn ở Thú đường Vạn Quốc thành, thân là đường chủ, một câu nói đã có thể khiến cho bất luận linh thú gì lên đường. Vốn tưởng rằng lão sư thân là một trong các trưởng lão đỉnh phong nhất ở đây thì cũng có quyền lợi này, hiện tại xem ra, cũng không dễ dàng như vậy.

- Như vậy. . . linh thú Hóa Phàm thất trọng có hay không?

Vận dụng bát trọng đã phiền toái như vậy, như vậy mặc dù thất trọng hơi chậm một chút, thế nhưng cũng còn có thể.

- Linh thú thất trọng trong công hội chúng ta tổng cộng có mười bốn đầu, toàn bộ đều thuộc về thú sủng tư nhân của trưởng lão. Chỉ có năm đầu có thể phi hành, muốn mượn dùng cũng cần trưởng lão tự mình khống chế, độ khó cũng rất lớn!

Lão giả này khẽ lắc đầu:

-Hơn nữa, đại bộ phận những linh thú này đều không thích hợp phi hành đường dài, đi Hồng Viễn đế quốc. . . Chỉ sợ sẽ không mạnh hơn quá nhiều so với một chút linh thú Hóa Phàm lục trọng!

Linh thú Thú đường có hai loại thuê và tư nhân, thuê linh thú, bình thường đều là Thuần Thú sư thuần phục tập thể, chăn nuôi từ học đồ hoặc là Thuần Thú sư cấp thấp nhất, sau đó dùng để cho người khác thuê cưỡi.

Tư nhân thì là thú sủng của bản thân, bình thường là đồng bọn chiến đấu, loại linh thú này tốc độ trong cự ly ngắn cực nhanh, thích hợp chiến đấu, muốn phi hành dài ngày thì lại rất khó.

Mặc dù linh thú có thực lực Hóa Phàm thất trọng trong Thú đường có rất nhiều, thế nhưng hầu như đều là linh thú mặt đất, dù có thể phi hành thì cũng đều là cự ly ngắn, đi Hồng Viễn đế quốc xa như vậy. Một khi lặn lội đường xa, có rất ít linh thú có thể làm được chuyện này.

- Vậy không có biện pháp gì hay sao?

Vẻ mặt Hàn Xung đỏ lên.

Trương sư giúp hắn đại ân như thế, thật vất vả đối phương mới có một yêu cầu, vậy mà bản thân hắn lại không thể hoàn thành, thực sự quá mất mặt.

- Không có cách nào...

Lão giả lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi nói một câu:

-Trừ phi. . . Có thể câu thông với đầu kia, thuyết phục nó! Nếu như có thể làm được, như vậy nếu muốn đi Hồng Viễn đế quốc, chỉ sợ ngay cả mười ngày cũng không tới!

- Đầu kia?

Hàn Xung nghĩ đến cái gì đó lại khẽ cười khổ lắc đầu, trong lúc đang muốn nói tiếp thì lại đột nhiên nhớ tới vị thanh niên bên người mình rấ tlaf thần kỳ, ánh mắt hắn sáng lên, nói:

-Đúng rồi, lão sư, chỉ sợ chúng ta không có cách nào thuyết phục được nó. Thế nhưng Trương sư. . . Có khả năng làm được!

Thấy học sinh mình kích động như thế, lão giả nhíu mày, nhìn Trương Huyền một cái, vẻ mặt rấ tlaf hoài nghi:

-Chỉ bằng hắn?

Không phải hắn không coi trọng đối phương, mà thoạt nhìn đối phương cũng chỉ chừng hai mươi tuổi. Chỉ chừng tuổi này, coi như thiên tư không tồi thì nhiều nhất cũng chỉ là Thuần Thú sư nhất tinh, nhị tinh. Bằng vào loại thực lực này, có thể làm gì được cơ chứ?

Đây chính là gia hỏa mà ngay cả đường chủ cũng không có cách nào a.

- Đừng nhìn tuổi Trương sư không lớn lắm, thế nhưng lại là Thuần Thú sư tứ tinh, Yêu Thần thú lúc trước con không có cách nào thuần phục chính là do hắn thuần phục!

Hàn Xung vội vàng giải thích, hắn nhớ tới cái gì đó rồi lại nói tiếp:

-Hơn nữa. . . hình như Trương sư cũng biết thú ngữ, có vẻ như. . . So với lão sư còn hữu hiệu hơn một chút!

- Thú ngữ? Ngươi biết thú ngữ Thượng Cổ hay sao?

Lão giả sững sờ, trong mắt tràn ngập vẻ hoài nghi.

Thú ngữ Thượng Cổ, từ hàng vạn năm trước đã thất truyền. Người có thể nắm giữ cũng đều là Thuần Thú sư đỉnh phong nhất, của mình mình quý, tất cả đều không nguyện ý để rò rỉ ra bên ngoài. Một một gia hỏa trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể biết được chứ?

- Ta. . . Đã học qua một chút, nhìn qua vài cuốn sách!

Trương Huyền gật đầu.

- Một điểm? Ta đã nghiên cứu hơn năm mươi năm mà cũng chỉ hiểu được một chút da lông, học qua một điểm thì có tác dụng gì chứ!

Nghe đối phương nói chỉ học được một chút, lão giả có vẻ thất vọng, khoát tay áo. Lúc đang muốn nói tiếp thì chỉ thấy thanh niên trước mắt hít sâu một hơi, miệng đột nhiên mở ra.

- Hống!

Soạt!

Tất cả linh thú, man thú trong viện, trong nháy mắt tất cả đều nằm rạp run lẩy bẩy ở trên mặt đất. Lão giả cũng cảm thấy toàn thân mình run lên, trước mắt tối sầm lại, thoáng cái đã lảo đảo té ngã xuống trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.