Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2336: Chương 2336: Ngươi còn đang bú sữa sao? (2)




- Ngươi chính là Trương Huyền? Hắn nói là sự thật?

- Là ta cướp người, đả thương hắn là binh khí của ta, Kim Nguyên đỉnh!

Trương Huyền ôm quyền, cũng không phủ nhận.

Dưới đài nhiều người tận mắt thấy như vậy, phủ nhận cũng vô dụng, còn không bằng sảng khoái thừa nhận.

- Tống sư phụng lệnh đến đây, mặc kệ thân phận ra sao cũng là đặc sứ, đại biểu tổng bộ. Không tuân theo đặc sứ phán quyết, cướp pháp trường, hơn nữa người đả thương, ngươi có biết tội danh lớn như thế nào không?

Diêu Mạn Thiên nói.

Trương Huyền trước mắt này, trước khi đến nàng nghe nói, chính là vị xông đường Thanh Nguyên đế quốc thành công kia.

Trẻ tuổi như vậy, khiêu chiến cả Danh Sư đường thành công, thiên phú cao khó có thể tưởng tượng.

Nhân vật như vậy, chỉ cần không vẫn lạc, về sau tiền đồ vô lượng...

Đã như vậy, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng không khôn ngoan, tự hủy tương lai như thế?

- Bẩm báo Diêu sư, việc này dính dáng cực lớn, thân là Danh Sư thất tinh, tội danh tự nhiên biết rõ, nhưng mà làm như vậy, là bị bức ép bất đắc dĩ, không nguyện ý để Danh Sư đường chúng ta bị người che đậy, chịu đến chế giễu!

Trương Huyền khom người.

- Che đậy?

Diêu Mạn Thiên nghi ngờ.

- Vâng!

Trương Huyền nhẹ gật đầu, giải thích:

- Điền Thanh phó đường chủ là Dị Linh tộc, do ý niệm của Thanh Điền nhất mạch Thanh Điền Hoàng chuyển thế thành, bản chất là Dị Linh tộc. Cùng Trung Thanh Vương, Thanh Nguyên Hoàng đế Sở Thiên Hành cấu kết, tùy ý phá hư Nhân tộc yên lặng...

Nói rõ sự tình Điền Thanh cùng Dị Linh tộc một lần. Bất quá giảm đi bộ phận liên quan tới Ngoan Nhân.

- Cái này...

Nghe xong giải thích, Diêu Mạn Thiên cực kỳ khiếp sợ, nhịn không được nhìn qua:

- Chuyện này dính dáng cực lớn, ngươi có chứng cứ không?

Dính dáng một vị phó đường chủ, cùng Hoàng đế của một phong hào đế quốc, một khi xuất hiện không chính xác, toàn bộ Danh Sư đường sẽ mất sạch danh dự.

- Chuyện này đám người Ngô sư đã báo lên phân bộ liên minh, nếu như Diêu sư không tin, có thể tới liên hệ! Có thi thể của Thanh Điền Hoàng làm chứng!

Trương Huyền nói.

Mặc dù Thanh Điền Hoàng cùng Điền Thanh đều chết, nhưng có phải ý niệm chuyển kiếp hay không, chỉ cần Tổng bộ Danh Sư đường muốn tra, khẳng định có thể tra ra.

Thấy hắn tự tin như thế, Diêu Mạn Thiên nhẹ gật đầu:

- Chuyện này ta sẽ liên hệ tổng bộ, hỏi thăm kỹ càng! Đúng sai, sẽ cho câu trả lời chắc chắn. Bất quá, cho dù Sở Thiên Hành có vấn đề, cũng cần trước thời hạn báo cáo tổng bộ, để Danh Sư đường ra tay. Học sinh của ngươi chém giết hắn, hơn nữa cùng Độc sư độc choáng toàn bộ hoàng cung... Tống sư phán xử chém giết, dù có bất công, nhưng cũng vì ổn định lòng người, không phải là hoàn toàn sai! Ngươi xông lại, để vũ khí đả thương hắn, khó tránh khỏi có chút quá mức vô lễ!

Mục đích của Danh Sư đường là vì ổn định toàn bộ Nhân tộc.

Đám người Tôn Cường độc choáng một hoàng cung, giết chết Hoàng đế, cho dù giết là phản đồ của Nhân tộc, cũng là vi phạm quy định.

Thật giống như tội phạm giết người, tự có pháp luật trừng trị, cho dù lại hận, cũng không thể tự mình ra tay, nếu không ngươi cũng là phạm tội.

Hiện tại bọn họ chính là như vậy.

Cho dù chém giết Sở Thiên Hành là chuyện tốt, vẫn không hợp quy củ, vì ổn định lòng người, chém giết bọn hắn, có chút bất công, nhưng cũng không tính là gì...

Kết quả, ngươi một Danh Sư thất tinh xông lại đánh đặc sứ...

Tội danh phạm thượng cũng không nhỏ.

- Diêu sư, Trương Huyền này cậy tài khinh người, không chỉ vô lễ, càng xem kỷ luật như không, căn bản không có quy củ của Danh Sư đường, nhất định phải nghiêm trị, nếu không làm sao phục chúng...

Nghe được Diêu sư nói đỡ cho hắn, Tống Hiên cắn răng.

Thân phận nam nhân bị phế, đổi lại ai cũng không đội trời chung.

- Im miệng!

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Trương Huyền sầm mặt lại.

- Ngươi...

Tống Hiên tức thiếu chút nữa nổ tung.

- Diêu sư không có để ngươi nói chuyện, đến phiên ngươi chen miệng vào? Đối mặt Danh Sư bát tinh, tùy ý ngắt lời, ngươi đây là lễ độ?

Đánh gãy đối phương, Trương Huyền phất tay.

- Ta...

Sắc mặt Tống Hiên trắng nhợt.

Diêu sư không có để hắn nói chuyện, tùy tiện ngắt lời, quả thực là đại bất kính.

Thấy hắn không lời nào để nói, Trương Huyền không để ý, tiếp tục ôm quyền:

- Diêu sư, chuyện này, cũng không phải như Tống sư nói, mà là có ẩn tình khác!

- Vừa rồi Tống sư luôn miệng nói Tôn Cường hợp tác Độc sư của Độc điện đánh lén hoàng thành... Trên thực tế, đám người Hứa Du trưởng lão, sớm đã không phải Độc sư của Độc điện, mà là... Chiến Sư của Chiến Sư đường!

- Chiến Sư?

- Không sai, trước kia đám người Hứa Du trưởng lão là Độc sư, nhưng một lòng hướng thiện, đã bị Chiến Sư đường của Thanh Nguyên đế quốc hợp nhất, chuyện này sớm đã trình lên tổng bộ Chiến Sư đường, tân nhiệm Chiến Tử cũng đã đồng ý, chuyện này có thể đi tra...

Trương Huyền nghĩa chính ngôn từ.

Chiến Tử là Trịnh Dương, có đồng ý hay không, chuyện một câu nói của hắn mà thôi, lại nói, đám người Hứa trưởng lão gia nhập Chiến Sư đường, quả thực đã báo lên, hơn nữa đạt được phê chuẩn.

Sớm đã không còn là Độc sư, mà là Chiến Sư chân chân chính chính của Chiến Sư đường.

- Ồ?

Diêu Mạn Thiên nhìn về phía Tống Hiên:

- Tống sư, chuyện này ngươi có điều tra không?

- Ta... Bọn họ là gia nhập Chiến Sư đường, nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lặng lẽ luyện chế độc dược, liền chứng minh...

Tống Hiên hơi đỏ mặt, vội nói.

Sự tình đối phương bị hợp nhất thành Chiến Sư, hắn biết một chút, có điều không coi ra gì.

- Bản tính khó dời? Thân là Danh Sư, lại nói ra lời này, Tống sư... khi còn bé ngươi bú sữa, bản tính khó dời... hiện tại có phải cũng còn bú sữa hay không?

Trương Huyền hất lên ống tay áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.