Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1391: Chương 1391: Nhất Nguyên Trọng Thủy giá cả (1)




Trương Huyền quả thực không nghe thấy Lạc Thất Thất la lên, thi triển Hồng Trần Đạp Thiên bộ, dán sát mặt đất, lặng yên không tiếng động bay về phía trước.

Ba lần Thiên Nhận Danh Sư, Minh Lý Chi Nhãn tấn cấp, sau khi đối phương đi qua lưu lại dấu vết mặc dù yếu ớt, nhưng rơi vào hốc mắt, vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy như cũ.

- Ân? Đây là đi đâu?

Theo sau dấu vết đi một hồi, đột nhiên thẳng hướng một dốc núi, Trương Huyền lộ ra vẻ nghi hoặc.

Mặc dù chưa từng tới dốc núi này, nhưng phía trên không có chỗ ở, lúc này trời đã tối, nữ nhân kia chạy đến nơi đây làm gì?

Mượn nhờ màn đêm, tiếp tục tiến lên.

Trên sườn núi mọc đủ loại bụi cây bé nhỏ, trên cao nhất là một lương đình bát giác.

Loại lương đình này, ở trong học viện rất nhiều, một là cho học sinh hóng mát, thứ hai, có thể tùy ý dừng lại, giao lưu kinh nghiệm tu luyện.

Tu luyện đốn ngộ, lý giải thông hiểu đạo lí, có đôi khi là chuyện trong nháy mắt, qua lại chơi đùa, có khả năng bỏ qua loại cảm giác này.

Dán chặt lấy lùm cây, Trương Huyền bay về phía lương đình, còn chưa tới gần, quả nhiên thấy một thân ảnh xinh đẹp đứng ở bên trong, bốn phía tinh quang chiếu rọi, lờ mờ như một bức họa xinh đẹp.

Không thể không nói, dáng người của Hồ Yêu Yêu quả thực rất tốt, từ xa nhìn lại, như một U Linh, khiến cho người nhìn lên một cái, liền khó mà tự kềm chế.

Trong đầu Trương Huyền có Thiên Đạo thư viện, trừ Lạc Nhược Hi để hắn hơi thất thố, liên tục hôn mê hai lần, nữ hài khác dù không có quá cảm giác, nhưng vẫn vì dáng người trước mắt tán thưởng không ngớt.

- Được rồi, ra đi!

Đứng ở trong tiểu đình, dáng người xinh đẹp, hóa thành một độ cong câu người, Hồ Yêu Yêu đột nhiên mở miệng.

- Chẳng lẽ bị phát hiện?

Trương Huyền chấn động, ngay sau đó lắc đầu.

Hắn thi triển Hồng Trần Đạp Thiên bộ, người ở trên không trung, không lưu bất cứ dấu vết gì, lại nói, cũng không phải theo sát ở phía sau, mà là mượn nhờ Minh Lý Chi Nhãn điều tra dấu vết, loại theo dõi này, đừng nói nàng một Hóa Phàm cửu trọng khó phát hiện, coi như cường giả Thánh cảnh muốn phát giác, cũng không có khả năng!

- Ha ha, Yêu Yêu thật linh mẫn, ta vừa mới đến, liền bị ngươi phát hiện...

Đng kỳ quái tại sao đối phương lại nói như vậy, liền nghe một tiếng cười vang lên, ngay sau đó bên dốc núi, thanh âm bàn chân đạp gió vang lên, một bóng người cao lớn rơi vào trong đình.

Là một thanh niên dung mạo thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, tu vi dâng trào như sông, thế mà tương đương Hồ Yêu Yêu, cũng là Hóa Phàm cửu trọng.

Tu vi đến loại cảnh giới này, tuổi tác từ bề ngoài đã nhìn không ra.

Dung mạo là chừng ba mươi tuổi, chỉ sợ đã sống ít nhất năm sáu mươi năm.

Nhưng đối với Hóa Phàm cảnh hơn hai trăm năm tuổi thọ, từng tuổi này, vẫn tính rất trẻ trung.

- Ngươi người cũng như tên, tu luyện Chân Dương công pháp, còn chưa tới gần liền tựa như mặt trời, liệt hỏa chói chang, muốn không bị người phát hiện cũng khó!

Hồ Yêu Yêu còn chưa lên tiếng, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại một bóng người đi tới gần.

Là nữ tử, tuổi tác tương đương Hồ Yêu Yêu, dung mạo so với yêu nghiệt này thế mà cũng không hề yếu, nhưng khí chất so với đối phương tựa như hai loại cực đoan.

Yêu Yêu như yêu nghiệt, nhất cử nhất động rung động lòng người, để cho người ta có loại cảm giác bắt đến trong ngực chà đạp. Mà vị này, toàn thân thanh lãnh giống như khối băng, để người chỉ nhìn từ xa, không dám tới gần.

- Người cũng như tên? Chẳng lẽ là Tiết Chân Dương?

Nhìn thấy liên tục tới hai người, Trương Huyền không dám nhúc nhích, giấu ở trong bụi cỏ, đồng thời trong lòng nghi hoặc.

Trước đó hắn từng nghe qua cái gì Chân Dương hội, hội trưởng chính là học viên năm thứ năm Tiết Chân Dương, hiện tại lại nghe nói như thế, lập tức liên hệ đến cùng một chỗ.

- Đúng vậy, cái tên này quả thực sẽ không che lấp, nếu giống như ta, Yêu Yêu sẽ không phát hiện!

Đang phỏng đoán, lại một thân ảnh xuất hiện.

Tên này giống như quỷ mị, nếu không lên tiếng, ngay cả Trương Huyền cũng không có chú ý, căn bản nghĩ không ra từ nơi nào xuất hiện.

- Long Thương Nguyệt, ngươi tu luyện Hàn Nguyệt công pháp, mượn nhờ bóng đêm mà đi, bản thân nam không nam nữ không nữ, ta cũng không giống như ngươi!

Tiết Chân Dương khẽ nói.

- Ngươi mới nam không nam nữ không nữ, có tin ta giáo huấn ngươi một trận hay không?

Thanh niên gọi là Long Thương Nguyệt lập tức giận dữ.

- Đến ah, cho là ta sợ ngươi sao? Rất lâu rồi không hoạt động gân cốt, đánh nhau một trận cũng không sao!

Chân khí trong cơ thể Tiết Chân Dương nhúc nhích, phụ trợ cả người như liệt diễm, bất cứ lúc nào cũng sẽ công kích.

- Bại tướng dưới tay, cũng dám cùng ta nói khoác không biết ngượng, ngươi đã muốn đánh, ta liền thành toàn...

Long Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Lập tức, hai người giương cung bạt kiếm.

- Được rồi, vừa thấy mặt liền om sòm, chẳng lẽ không biết hôm nay có việc muốn nói sao?

Hồ Yêu Yêu hừ một tiếng.

Nghe được nàng nói, hai người bất cứ lúc nào cũng sẽ chiến đấu khí thế nới lỏng, đồng thời cười một tiếng:

- Cũng đúng, chúng ta có thể âm thầm giao đấu, nhưng hôm nay còn có chính sự cần nói! Không thể chậm trễ sự tình.

- Được rồi, người đều đến đông đủ, Đổng Hân, ngươi vừa trở về, nói tin tức lấy được một chút đi!

Thấy hai người ngừng tranh đấu, Hồ Yêu Yêu khoát tay áo, nhìn về phía nữ tử cách đó không xa.

- Ân, ta đi chỗ kia một chuyến, lặng lẽ quan sát hai ngày, Chân Dương nói không sai, đồ vật khẳng định tồn tại. Nhưng mà mức độ nguy hiểm, cũng lớn hơn tưởng tượng, chỉ bằng bốn người chúng ta, ta sợ rất khó thành công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.