Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2331: Chương 2331: Nói hộc máu (1)




Bóng người thon dài, lông mi như kiếm, không có khí tức kinh thiên động địa, cũng không có tu vi rung động lòng người, lại cho người ta áp bức ngạt thở, hình như phản bác một câu, sẽ nghênh đón tai hoạ ngập đầu.

Dung mạo thoạt nhìn bình thường, trong hai con ngươi lại mang theo ánh sáng giống như nhật nguyệt tinh thần, tới đối kháng, như là miệt thị thiên địa, miệt thị vạn vật muôn dân.

- Là Trương sư...

- Viện trưởng tới...

- Bọn họ được cứu...

Đám người Tống Siêu kích động xiết chặt nắm đấm, từng cái hốc mắt thấu đỏ.

Mấy ngày nay bọn họ tiếp nhận áp lực thực sự quá lớn, lớn đến đã gần như sụp đổ.

May mắn viện trưởng tới...

Có hắn, như trong nháy mắt có chủ kiến, có phương hướng.

- Ngươi chính là Trương Huyền?

Tống sư nhíu mày, trên mặt không vui hừ một tiếng:

- Có thể tới tốt nhất, miễn đi không ít phiền phức.

- Thân là Danh Sư, mặc kệ đệ tử hành hung làm ác, tội danh bao lớn, không cần ta nói, ngươi cũng hẳn rõ ràng. Niệm tình ngươi là thiên tài, không ở Thanh Nguyên thành, không biết việc này, theo nhẹ xử lý, chỉ cần tự mình xử quyết những người này, vì việc nước quên tình nhà, ta sẽ tự mình xin tổng bộ, mở ra một con đường cho ngươi.

Lúc đầu mục đích xử quyết đám người, là đưa Lưu Dương tới, không nghĩ tới đưa tới Trương Huyền, đã như vậy liền không còn gì tốt hơn.

Nuôi không dạy, lỗi của cha, giáo không nghiêm, sư biếng nhác!

Đệ tử hành hung giết người, hơn nữa chém giết Hoàng đế của phong hào đế quốc, chỉ bằng vào tội danh này, tư cách Danh Sư thất tinh liền có khả năng bị tước đoạt, chớ nói chi là đi tới Thanh Nguyên thành gây ra động tĩnh lớn như vậy!

Bất quá đối phương cũng là thiên tài hiếm thấy, chỉ cần kịp thời tỉnh ngộ, dừng cương trước bờ vực, chia cắt những Độc sư này cùng quản gia làm loạn, cũng không phải không có chỗ trống cứu vãn.

- Vì việc nước quên tình nhà? Lời nói thật cao xa!

Con mắt của Trương Huyền lập tức híp lại.

- Làm sao? Chẳng lẽ giống như bọn họ, cũng muốn cướp pháp trường?

Nghe giọng nói của hắn không đúng, sắc mặt Tống sư trầm xuống:

- Ngươi là Danh Sư, phải chú ý thân phận cùng cử chỉ của mình! Ta cho ngươi cơ hội, là bởi vì ngươi thiên phú không tệ, hơn nữa từng có cống hiến với Danh Sư đường, không nên lãng phí cơ hội!

- Cơ hội này, lưu cho chính ngươi đi!

Thấy đối phương bảo mình chém giết Tôn Cường, giống như cho ân đức cực lớn, Trương Huyền lại lười nhác nói nhảm, mí mắt nhấc lên, một đạo khí tức cuộn trào mãnh liệt tuôn trào ra, xông thẳng lên trời.

- Nể mặt ngươi, đừng không biết điều!

Tống sư vẫy tay, lông mi mang theo nộ khí.

Một Danh Sư thất tinh mà thôi, may mắn có chút thiên phú, giúp hắn như vậy, thế mà không biết rõ tình hình, cũng không tránh khỏi quá tự đại đi!

- Nể tình? Không cần, Trương Huyền ta, chưa từng cần người khác nể tình!

Sắc mặt Trương Huyền tái xanh, từng bước một đi tới đài cao.

Hắn cực kỳ tức giận!

Đường đường Danh Sư chuẩn bát tinh, nếu biết Cẩu đường chủ chết, Điền Thanh phó đường chủ chết, nhiều Danh Sư chết, nên lập tức điều tra!

Nhiều chuyện như vậy, không đi dò xét đến tột cùng, lại nắm chặt người của mình không thả...

Chẳng lẽ đám người Hứa trưởng lão cùng Tôn Cường này, giết nhiều Danh Sư như vậy? Tổng bộ làm sao phái ra một gia hỏa phân không rõ phải trái, không biết nặng nhẹ như vậy?

- Làm càn! Trương Huyền, đừng tưởng rằng ngươi xông phân bộ Thanh Nguyên Danh Sư đường, có chút thiên tư, liền có thể muốn làm gì thì làm! Tại hạ Tống Hiên, Danh Sư chuẩn bát tinh, được lệnh của tổng bộ, đến đây xử lý sự tình của Thanh Nguyên phân bộ, ngươi một Danh Sư thất tinh, mở miệng vô lễ, hành động tùy tiện, lễ tiết ở đâu?

Tống sư hét lớn một tiếng.

Sự tình đối phương xông đường, hắn nghe nói, là siêu cấp thiên tài, nguyên nhân chính là như vậy, mới đặc thù chăm sóc, cấp cho ưu đãi.

Không hiểu cảm kích thì thôi, một chút lễ tiết cũng không có, còn nói ra lời này, quả thực không để hắn vào mắt.

- Lễ tiết? Ta không biết, ta chỉ biết là, bọn họ không đáng chết!

Tiếp tục đi về phía trước, đã đi tới lân cận đài cao.

- Đáng chết hay không, không phải ngươi định đoạt, chém giết đế vương một nước, gây nên náo động, chỉ điều này, giết mấy lần cũng không đủ! Ngươi thân là Danh Sư, hẳn phải biết những sự tình này, đừng phá hư quy củ, tự hủy tương lai!

Tống sư cười lạnh một tiếng, bàn tay lại vồ một cái, đao chém đầu trước đó rơi xuống, lần nữa lơ lửng lên, đang muốn rơi vào trên đầu đám người Tôn Cường, liền nghe liên tiếp giòn vang.

Bành!

Bành!

Bành!

Bành!

Hơn một trăm chuôi trường đao đồng thời nổ tung, từng cái vỡ thành bột phấn, từ không trung rớt xuống.

- Thật to gan, ta rốt cuộc biết, Danh Sư đường của Thanh Nguyên đế quốc từ trước tới nay yên lặng, một chút việc cũng không có, ngươi vừa đến, liền gây ra vấn đề lớn như thế, một con sâu làm rầu nồi canh, quả thực không có quy củ, vô pháp vô thiên...

Tống sư tức giận sắp nổ tung.

Cái này rõ ràng là đối phó hắn, thật muốn cướp pháp trường!

- Câm miệng!

Một tiếng sấm rền, Trương Huyền đi tới cách hắn không đủ mười mét, hai mắt như điện, mang theo khí thế cùng lực lượng làm người ta không cách nào phản bác.

- Ngươi...

Nghe nói để hắn im miệng, Tống sư run rẩy, đang muốn nói chuyện, liền nghe thanh âm của đối phương vang lên.

- Nói quy củ? Nói lễ phép? Tốt, thời điểm Trương Huyền ta tra hung phạm, ngăn cản âm mưu của Dị Linh tộc, chém giết Thanh Điền Hoàng, ngươi ở nơi nào?

- Thời điểm Trương Huyền ta đi vào Địa quật, rơi vào nguy cơ, cứu rất nhiều Danh Sư, ngươi ở nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.