Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1040: Chương 1040: Phân tích của Triệu Phi Vũ (2)




- Được cái gì? Nhược Hoan công tử sững sờ:

- Tham gia thi đấu, đương nhiên phải nghĩ tới vị trí quán quân...

Nếu là tham gia thi đấu Danh sư, ai mà không muốn vị trí quán quân cơ chứ? Vị Tần Lỗi này càng là người đứng đầu có thể đoạt giải quán quân, không nghĩ tới mới là kỳ quái.

- Vậy là được rồi, mà bây giờ, con đường đi thông quán quân, chướng ngại lớn nhất là cái gì? Hai mắt Triệu Phi Vũ híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt trắng nõn chuyển hướng về phía thanh niên trước mắt cách đó không xa.

- Đương nhiên là. . . Trương sư!

Điểm ấy không cần Nhược Hoan công tử nói thì người người đều biết.

Biểu hiện ucra Trương Huyền trên thi đấu tuyển chọn, có thể dùng từ như bẻ cành khô để hình dung, biểu hiện quá mức nghịch thiên. Sau khi thi đấu bắt đầu, khiến cho người ta từng lần cho rằng tu vi yếu kém, thế nhưng lại toả ra hào quang rực rỡ. Đã trở thành người nóng bỏng nhất lần thi đấu này, có cơ hội đoạt giải quán quân nhất. So với đám người La Tuyền còn hơn một bậc.

Nếu nói, chướng ngại lớn nhất của Tần Lỗi này nếu muốn đến vị trí quán quân, không thể nghi ngờ là hắn.

- Đúng a, nếu là Trương sư, tự nhiên ngươi không phải là mục tiêu của hắn, nói cách khác. . . Căn bản không có đặt ngươi ở vị trí ngang hàng! Triệu Phi Vũ nói.

Nhược Hoan công tử hơi đỏ mặt.

Mặc dù lời này có chút đả kích người, nhưng hắn biết, đối phương nói không sai.

Lấy thực lực của đối phương, thật sự hắn không có một chút vốn liếng chiến thắng nào, còn không đạt tới tình trạng khiến cho người ta kiêng kỵ.

- Ngươi cũng đến từ Vạn Quốc liên minh, mục tiêu của hắn lại là đánh bại Trương sư, thu được vị trí quán quân. . . Cho nên, nhất định sẽ dùng phương thức mà Trương sư am hiểu để đánh bại ngươi, xem như khiêu khích.

Triệu Phi Vũ nói tiếp.

- Thứ ta am hiểu nhất? Trương Huyền sững sờ.

- Ừm, vừa rồi trong thi đấu tuyển chọn, mặc dù tâm tính, trí tuệ và các phương diện khác của ngươi đều có biểu hiện rất kinh người, nhưng nếu tổng kết điểm kinh người nhất, nhất định là ngộ tính và Sư Ngôn thiên bẩm của ngươi!

- Không sai! Khang đường chủ gật đầu.

Vừa rồi mặc dù biểu hiện của Trương sư rất tạp nham, thế nhưng nếu nói thứ khiến cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất, nhất định là hai cái này.

Sư Ngôn thiên bẩm mê hoặc Dị Linh tộc tới mức phải tự sát, ngộ tính cao, nhìn thoáng qua đã khiến cho khôi lỗi Thiên Tinh cờ nhận thua rồi sụp đổ.

Còn đọc thuộc lòng hơn hai vạn bản thư tịch, có thần thức đọc sách pháp đó là bởi vì có xuất thân tốt. Mức độ rung động cũng không bằng hai thứ này.

- Sư Ngôn thiên bẩm, liên quan tới hồn lực khắc độ, coi như hắn cảm thấy có thể thắng thì cũng không vẻ vang, không tạo được oanh động, mà. . . Ngộ tính thì lại khác! Ngộ tính cao, lý giải đối với tu vi sẽ cao, dùng hạng mục này để tỷ thí, không chỉ có thể chiến thắng Nhược Hoan công tử mà còn có thể che chắn ánh sáng của Trương sư. Cơ hội biểu hiện lớn như thế, làm sao có thể không đi chọn cơ chứ?

Triệu Phi Vũ mỉm cười, nói ra toàn bộ phân tích của mình:

- Còn các ngươi nói luận võ, ta cảm thấy khả năng không lớn, đường đường là Danh sư, chém chém giết giết, thắng cũng không vẻ vang gì a.

- Đúng vậy!

Hai mắt Trương Huyền sáng lên.

Triệu Phi Vũ đã phỏng đoán được tâm lý của đối phương, phân tích rõ ràng không sai, đạo lý rất rõ ràng, so với lời nói của Nhược Hoan công tử trước đó còn đáng tin cậy hơn gấp bội.

- Phân tích như vậy không tệ, chẳng lẽ còn phải tìm một bản công pháp, bí tịch để phân tích nội dung hay sao? Vẻ mặt Nhược Hoan công tử xoắn xuýt.

Tỷ thí lý giải tu vi, thủ đoạn trực tiếp nhất chính là giảng giải cùng một bản bí tịch, thế nhưng. . . Đi chỗ nào tìm cuốn thư tịch này? Cũng không cầm ra được a!

- Lý giải về tu vi, không chỉ phân tích một loại bí tịch, nếu như ta nhớ không nhầm. . . Có loại tỷ thí chỉ bảo chỗ thiếu hụt a! Triệu Phi Vũ cười nói.

- Chỉ bảo chỗ thiếu hụt? Ý ngươi nói là. . . Hai bên đều thi triển một bộ võ kỹ, sau đó để đối phương phê bình chỉ điểm, ai nói ra vấn đề có nhiều lỗ hổng hơn thì kẻ đó sẽ chiến thắng tỷ thí hay sao?

Nhược Hoan công tử sững sờ, nói:

- Nhưng cái này. . . Cần phải có ý lực, lượng tri thức cực cao thì mới kiến giải mới được, cấp bậc cao chỉ điểm cấp bậc thấp thì còn tạm được, hắn lại không coi ta là...

Mặc dù hắn chưa nói xong, thế nhưng lại biểu đạt rất rõ ràng.

Cùng cấp bậc, muốn chỉ bảo cho hắn, tên này có phải đã quá ngông cuồng rồi hay không?

- Không sai, đây cũng là một trong các loại tỷ thí về lý giải tu vi. Yên tâm, Tần Lỗi này đã muốn làm náo động, khiến cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, thuận tiện che đi ánh sáng của Trương sư. Như vậy nhất định có thể chọn như vậy!

Triệu Phi Vũ cười nói.

Tên này đã muốn làm quán quân, như vậy sẽ muốn đánh nát sự áp bách của Trương Huyền trong lòng hắn, mà Nhược Hoan công tử tỷ thí với hắn chính là đá đặt chân tốt nhất.

Dùng một phương thức lộ mặt để đạp hắn xuống, như vậy mới có thể phụ trợ mạnh mẽ cho khí thế không thua bởi Trương sư.

. . .

Vẻ mặt Nhược Hoan công tử như ăn phải mướp đắng.

Đây là sao chứ?

Vốn hắn cho rằng, bằng vào thực lực của hắn có thể được người khác coi trọng, náo loạn nửa ngày, người ta chỉ coi hắn là công cụ có thể tùy ý giẫm.

- Móa nó, giết chết hắn!

Càng nghĩ càng giận, hắn cắn răng, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền đang cách đó không xa:

- Nếu quả thật sẽ tỷ thí như vậy, Trương sư. Không biết ngươi có biện pháp gì tốt giúp ta chiến thắng hay không?

Tỷ thí tại chỗ, sau đó chỉ bảo chỗ thiếu hụt của cường giả cùng cấp bậc. . . Quả thực có thể nói là kinh thế hãi tục, nếu thực sự so như vậy, nhất định bản thân hắn không thắng được đối phương.

Chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người thanh niên chuyên sáng tạo kỳ tích ở trước mắt này.

- Làm sao bây giờ? Trương Huyền cũng nhíu mày, suy tư một chút. Đột nhiên ánh mắt sáng lên, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái:

- Biện pháp thì cũng có, chỉ là không tiện làm cho lắm!

- Ồ? Chỉ cần có thể vượt qua hắn, bất kể khó khăn tới đâu ta cũng làm!

Nghe thấy có biện pháp, ánh mắt Nhược Hoan công tử sáng lên, vội vàng nhìn qua, trong mắt mang theo vẻ thành khẩn:

- Kính xin Trương sư truyền thụ...

- À. . . Vậy được rồi!

Trương Huyền thuận tay bưng bát canh thịt vừa mới uống một nửa lên rồi nói:

- Cầm cái này đi qua, hất vào mặt hắn!

- Ự...c? Hất vào mặt...

Nhược Hoan công tử trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.