. . .
Nghe nói như thế, không chỉ Ngũ sư khiếp sợ, ngay cả rất nhiều tu luyện giả ở chung quanh, tất cả đều biến sắc, nhịn không được trách mắng. Nói Khổng sư phạm sai lầm, chẳng khác nào nói bọn hắn trời sập, ai dám tin tưởng?
- Không tin? Vậy thì tốt, hiện tại ta liền nói cho các ngươi chín nơi sai lầm này ở đâu!
Chẳng muốn phí miệng lưỡi với đối phương, Trương Huyền tiến về phía trước một bước, đi tới gần vách đá, ngón tay chỉ, một đạo chân khí bắn ra, như quang bút, tìm tới chỗ sai lầm thứ nhất:
- Đây là chỗ thứ nhất, “tĩnh mà không lo, khô mà ý loạn. Ung dung tự tại, chọn tĩnh di chi, lực lượng tung không tiến lên, cũng có thể phá. . .” lực lượng cùng tinh thần, phải làm đến dung hợp thành một, mới có thể yên tĩnh mà thản nhiên, có lực vô thần, như là Thánh thú, có man lực, không có kỳ ngộ đặc thù, không có khả năng tiến lên. Có thần không có lực, là nghĩ viển vông . . .
- Khổng sư lưu lại lời nói như vậy, là muốn cho hậu nhân phát hiện huyền bí trong đó, không nghĩ viển vông, . . . Mà vị Ngũ sư này, giảng cho các ngươi là, chỉ cần tâm cảnh đầy đủ, không cần lực lượng cũng có thể đột phá. . . lợi hại ah, đến, đột phá cho ta xem một chút? Đột phá không ra, có tin ta đánh chết ngươi hay không?
- Ngươi. . .
Sắc mặt Ngũ sư đỏ lên.
- Chỗ thứ hai, “e ngại ở thiên địa, thần mênh mông, tâm ưu tư, giống như lực áp vai, mới đến tiến lên. . .” chủ ý nói là, người phải hiểu được e ngại, mới có thể cảm giác như lực lượng ép trên bả vai, mới có thể tiến bộ, luôn luôn tự cao tự đại, sẽ chỉ trì trệ không tiến.
- Câu nói này, đối vừa võ giả mới bắt đầu tu hành, không có bất kỳ sai lầm gì, nhưng mà tu luyện tới Thánh cảnh, nghịch thiên mà đi, nếu như e ngại, còn làm sao trưởng thành?
- Cường giả chân chính, thần cản giết thần, phật cản giết phật, chỉ có tín niệm không e ngại hết thảy, mới có thể đột phá như uống nước, thăng cấp như ăn cơm!
- Nơi thứ ba. . .
- Thứ tư. . .
. . .
Đứng ở trước vách đá, thanh âm của Trương Huyền như đao, mỗi câu đều nhắm thẳng vào thiếu sót của bản tâm đắc, mặc dù đều là thiếu hụt rất nhỏ, nhưng nghe vào trong tai mọi người, tất cả đều vẻ mặt ngẩn ngơ, nhịn không được run rẩy. Văn tự trên vách đá, bọn họ không phải không hoài nghi, nhưng mà vừa nghĩ tới là Khổng sư lưu lại, liền tự nhiên suy nghĩ tới phương hướng tốt. Giờ phút này bị thanh niên vạch trần, khuôn mặt mọi người trắng bệch, trong lòng tựa như dời sông lấp biển. . . Chẳng lẽ, Khổng sư thật sai?
Nhưng mà. . . Khổng sư làm sao sẽ sai! Hắn là vạn thế chi sư. . . Ngũ sư cách đó không xa càng sững sờ tại nguyên chỗ. Thân là Danh Sư thất tinh, đối phương nói có sai lầm hay không, còn có thể phân biệt, lại thêm đắm chìm tâm đắc này nhiều năm, đối phương nói, lập tức cho hắn xung kích cực lớn, như lý niệm nhiều năm qua kiên trì trong nháy mắt sụp đổ.
- . . . Đây là chỗ sai lầm thứ chín!
Thấy mọi người mặc dù không lên tiếng, nhưng đều tin phục, Trương Huyền thừa thế xông lên, nói ra chỗ thiếu hụt cuối cùng.
Ông!
Nương theo tiếng nói kết thúc, văn tự trên vách đá đột nhiên bộc phát ra hào quang chói sáng, tựa như nghe hiểu hắn, chín nơi sai lầm trước đó hắn nói ra, một hồi nhúc nhích, chín chữ to bay ra, lơ lửng giữa không trung, chiếu rọi bốn phương.
- Đại thiện, tận tin sư, không bằng không sư!
Không có chín chữ này, chín nơi sai lầm trong tâm đắc, lập tức phát sinh biến hóa, trở nên hoàn mỹ vô khuyết, lại không một chỗ sai lầm.
- Đây là. . . Khổng sư công nhận?
- Hắn được Khổng sư công nhận?
- Không phải Khổng sư phạm sai lầm, mà là. . . khảo nghiệm Khổng sư lưu cho hậu nhân!
- Đáng tiếc chúng ta đều không nhìn ra, ngay cả phong Thánh học hội cũng không hiểu rõ. . .
. . .
Nhìn đến nơi này, mọi người sao vẫn không rõ, thân thể cứng đờ, kìm lòng không được quỳ rạp xuống đất. Người thanh niên này nói, ngay cả Khổng sư cũng công nhận, nói rõ đúng đắn! Trước đó mọi người nghi ngờ, Ngũ sư giễu cợt, giờ phút này tất cả đều biến thành chuyện cười.
- Cái này, cái này. . . Nghiên cứu nhiều năm như vậy đều là sai?
Khác biệt mọi người khiếp sợ, đám người Ngũ sư sắc mặt trắng nhợt, kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước. Vương sư, Tôn thị cũng biến sắc, hồn bay phách lạc, không dám tin vào hai mắt cùng lỗ tai của mình. Trương Huyền nói, bọn họ đều có thể phân biệt thật giả, lại nói. . . Khổng sư cũng thừa nhận!
Lưu lại khảo nghiệm rõ ràng như thế, nhưng nhiều năm qua không phát hiện, còn tưởng là đúng đắn nghiên cứu. . . Phong Thánh học hội, nhiều Danh Sư như vậy, lặp đi lặp lại thảo luận, ngày đêm nghiên cứu. . . Tự cho là đã khắc sâu hiểu ý tứ của Khổng sư, bây giờ mới biết. . . Quả thực chính là chuyện cười!
Răng rắc!
Chín chữ to xuất hiện, khí tức cường đại vô địch, trấn áp mọi người nói không ra lời, tâm phi thần động, tựa như lâm vào ý cảnh đặc thù, không kiềm chế được. Vách đá sau lưng thì lay động kịch liệt, như hoàn thành một loại sứ mệnh nào đó, xuất hiện vết rách.
Vết rách càng lúc càng lớn, từ rộng hẹp cỡ ngón cái, rất nhanh trở nên có thể dung nạp người lớn, ngay sau đó oanh một tiếng, nổ tung, đá vụn nhao nhao hạ xuống, kích thích vô số bụi mù. Một phần tâm đắc 3324 chữ của Khổng sư, thời gian nháy mắt vỡ thành bột phấn.
- Mẹ nó. . .
Sắc mặt Trương Huyền trắng nhợt, thân thể nhoáng một cái, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa khóc lên. Hắn biết bản tâm đắc này có sai lầm, thật không nghĩ đến, chỉ ra sai lầm, sẽ để cho vách đá sụp đổ. Ngươi vỡ oanh liệt như thế, tiêu sái như vậy. . . Ta làm sao bây giờ? Trước mắt một mảng lớn Danh Sư, tận mắt thấy ta “hành hung” ngươi, sẽ đánh ta chết tươi. . . Có cần chơi ta như thế không?
- Ừm?
Lạc Nhược Hi đang loạn chuyển bốn phía, định tìm kiếm điểm Khổng sư phong Thánh chân chính, nghe được oanh minh, liền giật nảy cả mình, thân thể nhoáng một cái, thuấn di đến gần. Ngay sau đó liền thấy Trương Huyền đứng ở trước vách đá, vẻ mặt mờ mịt, khóe miệng không ngừng co giật. Con mắt của Lạc Nhược Hi tối đen. Ta chỉ rời đi một lát ah! Ngươi, ngươi. . . lại làm gì? Lần này làm sao ngay cả Phong Thánh đài cũng bị ngươi phế bỏ?