Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 237: Chương 237: Phương pháp trị liệu kỳ lạ cho Thẩm Hồng (hạ) (1)




- Thẩm Truy, ngươi cho ta ăn cái gì?

Cảm nhận được trên người có khí tức khô nóng không có cách nào phát ra, khiến cho hắn phát điên, Thẩm Hồng cuối cùng cũng cảm thấy được điểm không bình thường, không nhịn được rít gào.

- Là... xuân dược...

Thẩm Truy không thể làm gì khác hơn là theo thực tế trả lời.

- Xuân dược? Ta làm nãi nãi ngươi...

Thẩm Hồng thoáng lảo đảo.

Đã tháy hãm hại phụ thân, hãm hại nương, chưa thấy qua hãm hại gia gia. Cho gia gia ruột của mình dùng xuân dược. Ta làm nãi nãi ngươi. Ngươi muốn đùa chết ta sao?

Thẩm Hồng cảm thấy trực tiếp phát điên rồi.

- Lão tổ, đừng trách ta. Là Dương sư muốn ta làm như thế. Ta cũng không có cách nào...

Thẩm Truy bệ hạ cũng sắp khóc.

Trước đó rót thuốc cho lão tổ, thiếu chút nữa khiến hắn chết, trong lòng đã có bóng ma. Lúc này còn bị chửi cho máu chó đầy đầu...

Ta trêu ai, ta ghẹo ai!

Không phải muốn cho gia gia sống thêm một khoảng thời gian sao?

Kết quả, ý tốt lại biến thành như vậy...

- Dương sư?

Hai mắt đỏ ngầu, đè nén sự nóng nảy trong lòng, Thẩm Hồng liếc mắt thoáng nhìn Trương Huyền cách đó không xa, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, không dính bụi trần. Hắn xoay đầu lại, một tát đánh vào trên mặt Thẩm Truy bệ hạ:

- Ngươi thối lắm. Dương sư đường đường là danh sư, chính trực cao thượng, làm sao có thể cho ta ăn thứ này? Còn dám đi hắt nước bẩn lên trên người Dương sư. Ngươi có tin ta hiện tại lại bóp chết ngươi hay không!

-...

Thẩm Truy.

Chính trực cao thượng?

Hắn chính trực chỗ nào? Vừa rồi không phải tát một cái, đánh gia gia bất tỉnh sao?

Còn hắt nước bẩn...

Ta không nghe theo mệnh lệnh của hắn, dám cho ngươi ăn thứ này sao?

Thẩm Truy bệ hạ oan uổng muốn nôn ra máu.

Thẩm Truy bệ hạ ngẩng đầu nhìn lại về phía Dương sư cách đó không xa, muốn để cho hắn giải thích vài câu, lại thấy người này đang chắp hai tay ở sau lưng, nhìn chếch lên nóc nhà, bộ dạng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, mọi việc đều không để ý tới.

Hình như hắn đang nói, việc này là do ngươi làm, ta căn bản không biết...

- Ngươi là một tiểu súc sinh. Mệt ta trước đây thương ngươi như thế... Ai nha, ta không nhịn được nữa. Đừng cản ta...

Thẩm Hồng lão tổ mắng một câu, cũng lại không chịu nổi lửa nóng sắp sôi trào trong ngực, giống như sói rú lên một tiếng, liền phóng về phía thân thể rất nhiều mỹ nữ đang uốn éo ở trước mắt.

Nhưng còn chưa có xông lên được hai bước, hắn lại cảm thấy trên gáy tê rần.

Bịch!

Hắn nằm trên mặt đất, lại ngất đi.

Ra tay vẫn là Trương Huyền.

Nhìn thấy được lão tổ lại bị đánh ngất xỉu, Thẩm Truy bệ hạ thở phào nhẹ nhõm:

- Dương sư, tiếp theo phải làm thế nào?

- Cứu cho hắn tỉnh lại, sau đó để cho những vũ cơ kia tiếp tục khiêu vũ ở trước mặt hắn...

Trương Huyền phân phó.

- Tiếp tục?

Môi Thẩm Truy bệ hạ run rẩy.

- A, đúng rồi. Chờ hắn tỉnh lại, nói vừa rồi là ngươi đánh hắn ngất xỉu. Còn nữ, một lát nữa khi nhìn thấy được hắn không khống chế được tâm tình, tiếp tục đánh ngất xỉu. Chỉ có điều, ngươi đừng ra tay, để cho ta tới. Đương nhiên, phải thừa nhận với hắn là ngươi đánh...

Trương Huyền nói.

-...

Thẩm Truy bệ hạ.

Làm cho tỉnh lại, đánh bất tỉnh nữa? Ngươi là bị nghiện, hay muốn làm gì?

Mấu chốt nhất chính là... bảo ta thừa nhận ta ra tay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.