- Ta. . . Không còn lời nào để nói!
Nghĩ nửa ngày, La Chiêu than thở một tiếng.
Hắn thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong hồ lô là Thiên Bôi túy, sáng sớm ngày hôm nay hắn đã sai người đi tới Bồ Phương trai mua. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến nó lại biến thành thánh dược chữa thương!
Có thể nói, hiện tại hắn đã hết đường chối cãi, giải thích như thế nào cũng không rõ.
Nếu như nói không phải đoạt đồ của người ta, vì sao đối phương lại biết bên trong giới chỉ trữ vật của mình lại có rượu thuốc có thể chữa thương cho người khác cơ chứ?
Thừa nhận đoạt. . . Hắn lại cảm thấy tràn ngập oan ức.
Phải biết, giữa các Danh sư rất chú ý tới thân phận, nhiều nhất hắn cũng chỉ nói ép buộc đối phương hai lần. Ngay cả động vào thầy Hồng cũng không động. . . Hắn đoạt đồ vật lúc nào ah!
Hơn nữa còn là rượu thuốc trân quý như thế!
- Ngươi cũng không cần cảm thấy oan ức, nếu như hoài nghi chúng ta vu ngươi. Như vậy hôm nay sau khi giúp thầy Hồng trị liệu thương thế, chỗ ta vẫn còn thừa lại một chén rượu thuốc. Hiện giờ có thể biểu hiện ra cho ngươi xem một chút!
Biết suy nghĩ trong lòng hắn, Trương Huyền lạnh nhạt nói một tiếng, cổ tay khẽ đảo, tỏng lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ly rượu, mùi rượu thơm trong đó phiêu tán khắp nơi, lan tràn ra bốn phía.
- Ai tình nguyện thử hiệu quả của chén rượu này một chút?
Hắn nhìn về phía chung quanh.
- Ta tới...
Phùng Vũ đứng dậy, vẻ mặt kiên định.
- A, Tất sư, vẫn là ngươi đi!
Trương Huyền cúi đầu nói.
- ...
Phùng Vũ.
- Khụ khụ!
Tất Giang Hải đang uống rượu thiếu chút nữa đã bị rượu làm cho sặc chết, hắn đành phải đứng dậy, vẻ mặt rấ tlaf bất đắc dĩ:
- Để ta tự mình tới đi!
Nói xong hắn chập ngón tay làm kiếm, một đạo chân khí bắn ra, trong nháy mắt đã vạch ra một đạo vết thương ở trên cánh tay, máu tươi chảy xuôi xuống phía dưới.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trương Huyền đổ rượu trong ly xuống dưới.
Xì xì xì!
Mấy hơi thở sau, vết thương đã trở nên hoàn hảo như ban đầu, không có một chút dấu vết n ào. Hiệu quả hoàn toàn tương đồng với bình thuốc rượu ở trên bàn trước đó.
- Thái tử điện hạ, thấy Ngô, như vậy đã có thể đã chứng minh bọn họ cướp đồ a!
Sau khi làm xong những chuyện này, Trương Huyền lần nữa ôm quyền.
- Có thể chứng minh được rồi!
Diệp Tiền gật đầu.
Biết rõ đồ vật bên trong giới chỉ trữ vật của đối phương, lại còn lấy ra thứ có công hiệu tương đồng, như vậy đã có chứng cứ vô cùng xác thực.
- Thân là Danh sư ngũ tinh, cướp đoạt bảo vật của người khác chiếm làm của riêng, quả thực tội không thể tha!
Hất ống tay áo lên, Diệp Tiền lần nữa nhìn về phía La Chiêu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận và chán ghét.
Trước đó còn có chút hảo cảm với Danh sư của các nước chư hầu, thế nhưng hắn không nghĩ tới đối phương lại làm ra loại chuyện như thế này, khiến cho cho người ta cảm thấy trơ trẽn, mất mặt.
- Thầy Hồng, thầy Trương, Huyễn Vũ đế quốc xuất hiện loại Danh sư này là trách nhiệm của ta, không biết. . . Các ngươi muốn xử lý bọn họ như thế nào?
Thông qua xưng hô của Hồng sư vừa rồi cho nên hắn cũng biết người thanh niên này họ Trương.
- Mặc dù hắn đã cướp đi đồ vật của ta, thế nhưng hôm nay là yến tiệc điện hạ đón tiếp quý khách. Chuyện vui mừng như thế, ta cũng không muốn gây rối. Chỉ cần giao ra hồ lô rượu thuốc kia thì ta sẽ không truy cứu nữa.
Thầy Hồng ôm quyền.
- Ta và thầy Hồng có suy nghĩ giống nhau!
Trương Huyền cũng gật đầu.
- Không truy cứu?
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Vốn bọn họ cho rằng, bức bách La Chiêu như thế, hiện tại lại có thái tử làm chủ, nhất định thầy Hồng sẽ làm cho hắn khó xử, thậm chí còn xóa bỏ tư cách Danh sư. Thế nhưng bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ cần đưa rượu thuốc tới thì sẽ không truy cứu nữa. . .
Đây là phần độ lượng như thế nào cơ chứ?
Nhìn xem, đều là Danh sư ngũ tinh của các nước chư hầu, ngươi mỗi ngày đều muốn hại chết người ta, khiến cho người ta mất mặt. Mà rõ ràng người ta đã chiếm lý, thế nhưng lại không kiêu ngạo không tự ti, ung dung mà rộng lượng!
Ngay cả thái tử, Ngô sư, khi một lần nữa nhìn về phía thầy Hồng, Trương Huyền cũng không khỏi coi trọng thêm mấy phần.
- Thầy La, ngươi đã nghe ra chưa? Bình rượu thuốc này ngươi muốn trả lại, hay vẫn tiếp tục giữ ?
Thái tử nhìn qua.
- Ta. . . Trả lại!
La Chiêu cũng có chút ngẩn người.
Vốn hắn cho rằng đối phương đã vu hãm thành công, nhất định sẽ thừa thắng xông lên, khiến cho hắn thân bại danh liệt. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người ta căn bản không có suy nghĩ kia.
- Ngươi đã trả bình rượu thuốc này lại. Như vậy đi, thầy Ngô, thứ này xem như lễ gặp mặt của Hồng Phong đế quốc chúng ta a!
Thầy Hồng ôm quyền nói.
- Cái này...
Ngô Chấn chần chờ một chút, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kích động, khẽ gật đầu:
-Tại hạ sẽ thay đám người Lục công chúa, đa tạ thầy Hồng!
Đây chính là thánh dược chữa thương, bất kỳ một vết thương da thịt nào, chỉ cần nhỏ lên một chút là có thể hoàn hảo không chút tổn hại. Có thứ này, coi như về sau có bị thương cũng không cần phải sợ gì nữa!
- Không có gì!
Hồng Thiển ôm quyền ngồi xuống. Khi lần nữa quay đầu nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, ý tò mò trong mắt càng ngày càng nồng đậm.
Vừa rồi ba người La Chiêu, Trần Việt, Phùng Vũ liên thủ bức bách đã khiến cho hắn chuẩn bị mất mặt xấu hổ một hồi. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Trương sư vừa ra tay đã lập tức ngăn cơn sóng dữ.
Không chỉ có như thế, còn làm cho La Chiêu thiếu chút nữa đã sụp đổ.
La Chiêu có đoạt đồ vật của hắn hay không, hắn biết rất rõ ràng, sao lại. . . Nói nói, sự thật vô cùng chuẩn xác, khiến cho đối phương không có cách nào cãi lại?
- Thầy Trương, chuyện vừa rồi...