Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 322: Chương 322: Sách thiên đạo (hạ) (2)




- Ta cũng đang suy nghĩ...

Trương Huyền do dự.

Thông qua nhìn sách địa lý trong tàng thư khố, biết vị trí đại lục này diện tích bao la, không biết rốt cuộc rộng tới mức nào.

Đối phương nói không sai. Thiên Vũ vương quốc tuy rằng nói là gần sát Thiên Huyền, trên thực tế lại cách xa nhau không dưới mấy vạn cây số. Cho dù là tuấn mã nhanh nhất, không tốn thời gian mấy tháng, cũng đừng mong đến được.

Nếu không phải xa như vậy, loại địa phương nhỏ như Thiên Huyền này,khẳng định đã sớm bị quốc gia cường đại nhét vào trong bản đồ, làm sao có thể để mặc cho nó tồn tại độc lập.

- Vậy ngươi có suy tính thế nào. Đi tới Thú Đường cưỡi thú ngồi không phải được rồi sao?

Hàn Quỳnh ở bên cạnh duỗi người, cười khanh khách nói chen vào.

- Thú Đường? Thú ngồi?

- Thú Đường là tồn tại giống như công hội luyện đan sư, công hội luyện khí sư, cũng gọi là công hội thuần thú sư, do thuần thú sư liên hợp hình thành tổ chức. Bọn họ thuần phục vô số man thú bay để cho người ta xem là phương tiện đi lại, cũng được gọi là thú ngồi, tốc độ nhanh, có thể ngày đi vạn dặm. Ở đây cách Thiên Vũ vương quốc tuy rằng xa, nhưng đổi lại thành thú ngồi, thời gian cũng chỉ là mấy ngày mà thôi.

Hàn Quỳnh nói.

- A?

Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.

Đây chẳng phải giống như máy bay kiếp trước sao?

- Hàn Quỳnh, không biết không nên nói bậy!

Thẩm Bích Như trừng mắt với bằng hữu tốt:

- Nàng nói loại thú ngồi tia này là tốc độ nhanh nhất. Mỗi một con, có người nói đều nắm giữ thực lực cấp bậc Tông Sư. Toàn bộ Thú Đường cũng chỉ có một con. Chỉ có danh sư thân phận rất cao, hoặc thuần thú sư chính thức mới có tư cách cưỡi. Những con chúng ta bình thường cưỡi, tốc độ rất chậm. Một ngày có thể bay một hai, ba nghìn cây số, đã xem như là không tệ.

- Ừ, Trầm lão sư nói không sai. Thú ngồi tia chớp quả thật không phải người nào cũng có thể cưỡi. Cho dù là danh sư học đồ, cũng không có tư cách!

Hàn Quỳnh gật đầu.

Trương Huyền gật đầu đồng ý. Nếu tốc độ nhanh như vậy, người nào cũng có thể cưỡi, cũng lại không lộ ra đặc quyền. Hắn không dây dưa vấn đề này, tiếp tục hỏi.

- Thiên Huyền vương quốc có Thú Đường sao?

Ở Vương thành hắn đã thấy qua công hội luyện đan sư, công hội luyện khí sư, công hội sư giả. Nhưng vẫn chưa từng nghe nói qua Thú Đường.

Mặc dù sau khi sống lại, ở vương thành đi lại trong thời gian không lâu, nhưng tiền thân đã sinh ra lớn lên ở chỗ này. Nếu quả thật có, khẳng định đã sớm nghe nói tới. Làm sao có thể kiến thức nông cạn, tin tức gì cũng chưa từng nghe qua?

- Đúng là có Thú Đường. Chỉ có điều, không ở vương thành, mà là ở trong dãy núi cách đây không xa!

Thẩm Bích Như khẽ cười:

- Ngươi cũng biết, man thú thích cuộc sống không bị gò bó. Núi rừng mới là môi trường bọn chúng sinh tồn. Nếu như Thú Đường xây dựng ở trong vương thành, cả ngày có man thú bay tới bay lui, không ít người sợ rằng cũng sẽ sợ tới hỏng mất!

- Cũng đúng!

Trương Huyền gật đầu.

Man thú hung bạo mạnh mẽ. Nếu như không có môi trường đủ lớn, cứ nuôi nhốt ở trong lồng, sợ rằng cũng không sống nổi được mấy ngày.

Cái này giống như các loại thỏ rừng, lợn rừng rất khó nuôi trong nhà.

- Thế nào, muốn đi tìm Thú Đường sao? Có cần ta dẫn ngươi qua đó không? Ta lại đi qua nhiều lần, đối với vị trí của Thú Đường ta biết rất rõ ràng, cũng có người quen ở đó. Ta dẫn ngươi qua, có lẽ có thể giúp ngươi tìm được man thú bay tốt nhất.

Hàn Quỳnh lão sư mỉm cười.

- Hừ!

Nhìn thấy được bằng hữu tốt trắng trợn nói như vậy, Thẩm Bích Như nhíu mày:

- Trương lão sư, đừng nghe nàng nói bậy. Nếu ngươi thật sự muốn đi Thú Đường, ta ngược lại có thể dẫn ngươi qua!

- Có khả năng còn phải làm phiền Trầm lão sư!

- Đối với vị Hàn lão sư giống như yêu tinh này, Trương Huyền cũng có chút đau đầu, không nhịn được ôm quyền.

So với nàng, hắn vẫn cảm thấy đi cùng Trầm lão sư vẫn tương đối thoải mái hơn.

Lại nói, bất kể nói thế nào, hai người cũng coi như tương đối quen thuộc.

- Được!

Thẩm Bích Như gật đầu:

- Vậy Chúng ta khi nào xuất phát? Ta còn chuẩn bị trước một chút?

- Ngày mai ta có một buổi giảng bài. Giảng xong ta sẽ đi!

Trầm tư một chút, Trương Huyền nói.

Vấn đề khí độc trong cơ thể, càng sớm giải quyết càng tốt. Nếu quyết định sẽ rời khỏi, cũng không cần phải rầu rĩ.

- Được rồi, ta đi chuẩn bị trước!

Trầm lão sư gật đầu, cùng Hàn Quỳnh hai người quay người rời đi.

Vừa rời khỏi lớp học, Thẩm Bích Như không nhịn được nhìn về phía Hàn Quỳnh bên cạnh:

- Hàn lão sư, nàng sẽ không phải thật sự có ý với Trương lão sư chứ?

- Ta?

Hàn Quỳnh cười khanh khách nhìn qua:

- Lời này đáng lẽ phải là ta hỏi nàng chứ? Vừa rồi ta chỉ là thử xem nàng rốt cuộc phản ứng thế nào. Không nghĩ tới, nàng trực tiếp đáp ứng muốn dẫn hắn đi... Hì hì, đây không phải là chuyện vị Trầm đại hoa khôi của học viện chúng ta, mỹ nhân băng sơn đáng lẽ sẽ làm!

- Ta...

Gương mặt Thẩm Bích Như đỏ lên.

- Ta biết nàng có khả năng có thiện cảm với hắn. Nói thật, nam nhân ưu tú như vậy, ai cũng thích. Chỉ có điều...

Hàn Quỳnh lắc đầu, lại không có ngả ngớn như trước nữa. Trong đôi mắt đẹp của nàng mang theo sự nghiêm túc.

- Nắm giữ thực lực và thiên phú, còn có thể không để ý tới được mất, ẩn nhẫn lâu như vậy... Chỉ cần không ngã xuống, sớm muộn sẽ một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, chấn động thiên hạ!

- Người như thế...

- Chúng ta không xứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.