Vị Trường Thanh thật sự sắp phát điên rồi, vừa rồi hắn đã thông báo, muốn Thanh Ưng Thú ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần chống chọi được đối phương thuần phục thì sẽ cho các loại ban thưởng cho nó.
Kết quả. . . Trong nháy mắt đã giống như chó xù làm phản, có lầm hay không vậy?
Quan trọng nhất là, nếu như đối phương cho ngươi đồ tốt mà ngươi không có cách nào cự tuyệt, máu linh thú cấp bậc cao hơn thì ta cũng nhận. Chỉ tát một cái, thái độ ác liệt không có chút chào đón nào. . .
Sự kiêu ngạo lúc ta thuần phục ngươi ở đâu? Tự tôn ở đâu?
- Thanh Linh, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi là linh thú của ta...
Càng nghĩ càng giận, hắn rít lên một tiếng rồi vọt tới trước mặt.
Ngươi thân là linh thú của ta mà lại đi quỳ lạy một người khác, hơn nữa còn tâng bốc như thế, quả thực thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhịn!
Sưu!
Còn chưa tới đến trước mặt thì đã thấy có một cái móng vuốt to lớn đi tới trước mặt.
Phanh!
Bị một cước đá trúng, Vị Trường Thanh máu me đầy mặt bay ngược ra phía sau, đầu đâm vào trên mặt đất.
- Ngươi...
Vị Trường Thanh phát điên, ngươi xuất thủ không phải là ai khác, mà chính là thú sủng Thanh Linh thú của hắn.
Tên này đã hoàn toàn làm phản, bản thân chạy tới quát lớn nó mà còn bị một cước đạp cho lăn. . .
Ta đã thuần phục ngươi hai năm, ở trên thân thể ngươi đã tốn bao nhiêu thứ. Số lượng cũng đã đủ mua một tòa thành trì, kết quả. . .
Vị Trường Thanh không nhịn được mà lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Đại ca, ta thật sự đang đi lên tìm về tôn nghiêm a. . .
- Cái này. . . Thuần phục rồi sao?
- Đánh cho một tát còn thuần phục?
. . .
Vị Trường Thanh thổ huyết, mọi người xem náo nhiệt cũng cảm thấy trong đầu đầy sương mù, có một loại cảm giác như phát điên.
Đây là gặp quỷ, hay là gặp quỷ, gặp quỷ?
Trương sư đánh ra một cái tát thì đầu Thanh Linh thú này đã ngoan ngoãn nhận chủ, thậm chí ngay cả chủ nhân cũ của mình cũng không cần, một cước đá bay. . .
Làm sao lại có cảm giác giống như nằm mơ vậy chứ?
- Là. . . đánh thuần thú pháp của Trương sư hay sao?
Khóe miệng mấy người Khang đường chủ, Tô sư cũng co giật.
Trước đó bọn họ đã nghe Triệu Nhã nói qua bên trên thuần thú Trương sư có loại thủ đoạn này. Chỉ là không thể tin được mà thôi, tận mắt nhìn thấy mới biết được, so với chuyện nghe được còn kinh khủng hơn.
Đánh một trận linh thú đã thuần phục, ngay cả chủ nhân cũ cũng không thừa nhận, đây rốt cuộc là thiên lý gì chứ?
- Mất mặt ah!
Mấy vị trưởng lão Tử Kim tông lần nữa che trán của mình lại.
- Khụ khụ, không cần lạy, ta thu ngươi làm thú sủng!
Thấy Thanh Linh thú một cước đá bay Vị Trường Thanh, lại còn không dừng lại lạy, sợ mình cự tuyệt, Trương Huyền gật đầu.
Rống!
Nghe thấy hắn đồng ý, vẻ mặt nó mặt đắc ý đứng dậy, đi tới bên người Yêu Thần thú, giống như là một tiểu đệ tùy tùng, hưng phấn không nói nên lời. Khi lần nữa nhìn về phía Vị Trường Thanh mặt mũi đều máu tươi, trên mặt tràn ngập vẻ ngạo mạn.
- ...
Vị Trường Thanh che ngực, tràn ngập tâm tắc.
Lúc này rốt cuộc hắn đã hiểu vì cái gì mà vừa rồi Trương sư liên tục hỏi qua mấy lần, còn tiếp tục nữa hay không. Hóa ra không phải sợ thua, mà là. . . Sợ bản thân hắn thua quá khó nhìn.
Sớm biết có thể sẽ như vậy thì hắn còn tìm tôn nghiêm cái rắm mà sẽ nghe lời trưởng lão tông môn, ngoan ngoãn nhận thua a.
Lần này, giới chỉ trữ vật bị cướp, thú sủng duy nhất cũng làm phản, trước khi lên đài, giá trị bản thân không ít. Thế nhưng tỷ thí còn không có kết thúc thì cũng đã biến thành kẻ nghèo hèn. . .
- Ta như vậy có được coi là thắng không?
Ngay khi hắn đang buồn bực, thì đã nghe thanh âm của Trương sư tiếp tục vang lên:
-Nếu như cảm thấy không được thì có thể lại tỷ thí một trận...
- Không so, đánh chết cũng không so. . . Ta nhận thua!
Vị Trường Thanh vội vàng lắc đầu, bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch.
Vẫn còn so nữa hay sao?
So một lần cũng đã thảm như vậy, lại so tiếp, hắn sợ mình không có cách nào còn sống mà đi xuống.
- Yêu Thần, trả lại đồ vật của người ta đi!
Thấy hắn nhận thua, Trương Huyền mỉm cười, khoát tay áo.
- Rống?
Yêu Thần thú rất là oan ức, cuối cùng vẫn phải ném bình ngọc và giới chỉ trữ vật tới.
- Cái này...
Vị Trường Thanh sững sờ.
Thứ này là hắn thuần phục linh thú không thành công, linh thú cướp, dựa theo đạo lý mà nói, xem như trừng phạt đúng tội, coi như không trả thì cũng không có ai nói gì được. Thế nhưng Trương sư đã tịch thu mà lại để linh thú ném trả lại, chuyện này khiến cho không thể tin được.
- Yêu Thần không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có chỗ nào đắc tội mong ngươi bỏ qua. Ngươi sưu tập những bảo vật này cũng không dễ, có lẽ nên vật quy nguyên chủ!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Trương sư...
Hốc mắt đỏ lên, Vị Trường Thanh sắc mặt tái nhợt.
Vì sao có câu gọi Danh sư, đây mới gọi là Danh sư a!
Vì vượt qua đối phương, bản thân hắn đã thi triển không ít thủ đoạn bỉ ổi, mà đối phương, biết rất rõ ràng nhưng lại thản nhiên tiếp nhận. Sau khi quang minh chính đại đánh bại bản thân, không những không có tức giận mà còn mang đồ vật giành được trả lại. . .
Phần hàm dưỡng này, phần khí độ này khiến cho hắn cảm thấy mình tựa như tôm tép nhãi nhép, hèn mọn và buồn cười.
- Về sau, ta sẽ tùy tùng trung thành Trương sư, ai dám nói xấu hắn một câu nói, coi như ta dùng sức lực một đời thì cũng phải khiến cho hắn xin lỗi!
Nắm đấm xiết chặt, trong lòng Vị Trường Thanh lập ra lời thề.