Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1361: Chương 1361: Sư tổ? (1)




Thiên Nhận Danh Sư, được thiên địa công nhận, một khi vận chuyển tâm cảnh, thi triển năng lực Danh Sư, sẽ bí mật mang theo thiên địa chi uy, để cho người ta không thể không thần phục.

Trong nhiều năm có lịch sử ghi chép như vậy, cũng chỉ có Khổng sư làm được, coi như rất nhiều thân truyền của hắn, mệnh danh bảy mươi hai Thánh cũng không thể đạt tới, người trước mắt này lại là...

Mộc sư chỉ cảm thấy thân thể băng lãnh, dọa đến lời nói cũng không nói ra được.

Thiên Nhận Danh Sư, ngay cả ông trời cũng thừa nhận, hắn thế mà hoài nghi...

Thật hận không thể quất mình hai tát!

- Hô!

Trong lúc khiếp sợ, thân ảnh phía trước hơi vung tay, khí tức khiến cho người kinh khủng biến mất, lần nữa khôi phục bộ dáng không hề bận tâm, sâu không lường được.

Đồng thời xoay người lại.

Là trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, lông mi như điện, hai mắt đen nhánh, lóe ra ánh sáng cơ trí, từng đạo hoa văn lưu chuyển ở trong đó.

- Minh Lý Chi Nhãn...

Mộc sư run lên.

Tuy nói Minh Lý Chi Nhãn đạt tới Danh Sư lục tinh, liền có khả năng lĩnh ngộ, nhưng có thể thành công, hầu như đều là thiên tài tuyệt đỉnh, trong Thánh Nhân quý tộc cũng cực kỳ hiếm thấy.

Không nói cái khác, chính là hắn năm đó cũng không thành công.

Nếu như có thể lĩnh ngộ, cũng không đến mức bị người lừa gạt, rơi vào kết cục hôm nay.

Huyễn Vũ đế quốc thập đại Danh Sư, không có một cái nào nắm giữ loại năng lực này... Bởi vậy có thể thấy được gian nan.

Khó trách đối phương mắt sáng như đuốc, liếc mắt liền nhìn ra rất nhiều vấn đề của bản thân, cũng đánh giá ra có khả năng bị Mộc gia trục xuất...

Chỉ sợ cũng chỉ có Minh Lý Chi Nhãn, mới có thể làm được!

Cho tới giờ khắc này, hoài nghi trong lòng tan thành mây khói, đối với người trước mắt này phục sát đất.

- Là Mộc Viên lỗ mãng, mong tiền bối có thể chỉ rõ, để cho ta đi ra mê hoặc...

Trong lòng rung động, không dám tiếp tục hồ đồ, Mộc sư lập tức cúi đầu, nào dám nói nửa câu nói nhảm.

- Ừ!

Trung niên nhân đối diện nhẹ gật đầu:

- Đây mới là cấp bậc lễ nghĩa vãn bối mới có, có điều, ngươi cũng không cần lo lắng, bản tọa sẽ không so đo với một hậu bối, không nên phản kháng!

Nói xong, nhẹ nhàng duỗi ra ngón tay.

Chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, ngay sau đó Mộc sư liền cảm thấy một đạo pháp quyết tu luyện truyền lại, đi vào trong óc, tựa như khắc ở trong thức hải, khó có thể quên.

- Linh hồn truyền công?

Khuôn mặt Mộc sư trắng bệch.

Hắn là Danh Sư thất tinh, linh hồn mạnh mẽ, cũng có thể làm được linh hồn truyền công, nhưng khoảng cách xa như vậy, một chỉ điểm đến, liền khắc sâu vào trong óc, đừng nói hắn, xem như thất tinh thượng phẩm, bát tinh hạ phẩm cũng khó hoàn thành!

Đáng sợ!

Nếu như nói trước đó, đối với đối phương có chút hoài nghi, mà bây giờ, có Thiên Nhận Danh Sư, Minh Lý Chi Nhãn, giờ phút này còn dùng linh hồn truyền công, để hắn nghi hoặc biến mất vô tung vô ảnh, phục sát đất.

- Hai nơi hoài hải, long chân, là huyệt đạo thân thể người hội tụ linh khí Thủy thuộc tính, ngươi vẫn ở Mộc gia mà nói, tránh đi hai nơi huyệt đạo này tự nhiên không ngại, nhưng giờ phút này trong cơ thể có Kim thuộc tính áp chế, Mộc thuộc tính lùi bước, hoàn toàn có thể thông qua hai huyệt vị này, hấp thu linh khí. Gỗ sống dưới nước, có thể để lực lượng ngươi quay về, hoàn toàn áp chế lực lượng lộn xộn trong cơ thể!

Truyền xong tri thức, tiền bối đối diện chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.

Lúc này Mộc sư cũng nhìn xong pháp quyết đối phương truyền tới, mặc dù chỉ là tu luyện cơ sở, nhưng nhắm thẳng vào đại đạo, để hắn hiểu ra, tựa như mở ra một cánh cửa mới.

Có thể đoán được, chỉ cần kiên trì tu luyện tiếp, ngăn chặn chân khí Kim thuộc tính trong cơ thể dễ như trở bàn tay, có lẽ... bị nhốt 300 năm, còn có thể gậy dài trăm thước, tiến thêm một bước!

Một người nhìn ra mấu chốt tu luyện của mình, cũng cho ra phương pháp... Người trước mắt này thực sự quá đáng sợ!

- Nhận được tiền bối chỉ điểm, Mộc Viên khắc sâu trong lòng, tiền bối đối với tại hạ có ân thụ nghiệp, không biết họ tên của lão sư...

Cung kính cúi người, Mộc sư mở miệng nói.

Đối phương truyền pháp quyết tu luyện, mặc dù đơn giản, nhưng vừa vặn có thể giải quyết mấu chốt quấy nhiễu nhiều năm trong cơ thể, có thể nói có ân thụ nghiệp, xưng hô một tiếng lão sư cũng không đủ.

Lại nói, thật có thể bái một vị Danh Sư lợi hại như thế, nhận được chỉ điểm, cuối cùng có một ngày về gia tộc, cũng chưa biết chừng.

- Lão sư?

Người đối diện nhướng mày.

Tựa hồ đối với hắn xưng hô, có chút không vui.

- Là ta lỗ mãng, tiền bối ngang hàng với lão tổ, ta cần xưng hô một tiếng sư tổ...

Lúc này Mộc sư mới nhớ tới bối phận, run run vội nói.

- Ách?

Nghe được đối phương đổi giọng, bóng người càng sững sờ.

Người này dĩ nhiên chính là Trương Huyền, hắn ngụy trang thành bộ dáng Dương Huyền, chỉ là muốn chấn nhiếp đối phương, hóa giải nguy cơ, vốn cho rằng tùy tiện truyền thụ công pháp, hai người có tình nghĩa bán sư, không dám nghĩ nhiều, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên này bị dao động, tại chỗ liền muốn bái sư!

Bất kể nói thế nào, hắn cũng là Danh Sư thất tinh, loại cường giả cấp bậc này, coi như ở phong hào vương quốc, cũng là tồn tại đỉnh phong.

Nhân vật như vậy muốn bái sư, hắn tự nhiên cảm thấy kinh ngạc, chần chờ một chút, ai ngờ chần chờ làm cho đối phương hiểu lầm, sư cũng không bái, mở miệng xưng sư tổ...

Ta sát!

Cái này cũng quá nhanh đi!

Nhưng đã xưng hô sư tổ, cũng không tiện để cho hắn xưng hô lão sư, Trương Huyền chỉ có thể nhẹ gật đầu:

- Bản tọa Dương Huyền!

- Dương Huyền...

Mộc sư vội vàng gật đầu, nhớ kỹ tên sư tổ:

- Nếu như trong tu luyện còn có vấn đề, muốn thỉnh giáo sư tổ, không biết đi nơi nào tìm kiếm?

- Ngươi ta gặp nhau, chỉ là duyên phận, ta dạy ngươi pháp quyết, duyên phận đã diệt! Có duyên liền gặp, vô duyên liền như mây ở chân trời, rời rạc liền giải tán, ngày mai ngươi còn nhận ra, mây kia là mây ngày hôm qua sao?

Trương Huyền khoát tay áo.

Ngụy trang trước một Danh Sư như thế, thực quá mệt mỏi, cũng may mắn hiện tại là ban đêm, thấy không rõ lắm, đổi lại ban ngày, rất dễ dàng lộ tẩy.

Do đó có thể không thấy, về sau tốt nhất đừng gặp...

- Cái này...

Nghe được đối phương không muốn cùng bản thân dây dưa quá sâu, vẻ mặt Mộc sư mất mát, đành phải ôm quyền khom người.

Lần nữa ngẩng đầu, chỉ thấy vị tiền bối kia đã bay xa, biến mất ở trong màn đêm, lại nhìn không thấy thân ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.