Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 500: Chương 500: Ta có thể dạy được (2)




- Hai hài tử này một người ghét học, một người đối mặt với bỏ học, là vấn đề khó giải quyết nhất. Ngươi có biện pháp nào?

- Cho dù có thể có phương pháp giải quyết, cũng giống như lời của Tôn Thừa lão sư vừa nói, cần năm rộng tháng dài. Hiện tại lại giải quyết? Giọng điệu thật là lớn!

...

Tất cả mọi người đều ồ lên.

Làm lão sư, đau đầu nhất không ngoài học sinh không muốn học và mỗi ngày đánh nhau.

Hai loại tình hình này xuất hiện ở trên người hai người này. Cho dù biết nguyên nhân, muốn giải quyết cũng không quá dễ dàng. Cần phải tiêu tốn không ít thời gian.

Người này lại còn nói hiện tại có thể giải quyết, lập tức khiến cho không ít người cảm thấy hắn quá mức lỗ mãng.

Ngay cả Tạ viện trưởng và các trưởng lão khác sau khi nghe xong cũng nhướng mày.

Bọn họ là những giáo sư lâu năm, cũng không có cách nào, đau đầu không thôi. Một người trẻ tuổi như vậy, phát ngôn bừa bãi, khó tránh khỏi có chút cuồng vọng.

- Giải quyết như thế nào, không ngại nói ra!

Sắc mặt hơi trầm xuống, Tạ viện trưởng thoáng hiện ra vẻ không vui nhìn qua.

- Đơn giản!

Đi hai bước tới trước mặt nữ hài, Trương Huyền ở bên tai nàng nói một câu gì đó. Nữ hài thoáng sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức đỏ lên, ngay sau đó ôm quyền quỳ rạp xuống đất:

- Vẫn mong lão sư thu nhận ta làm học sinh, ta nguyện ý theo lão sư nghiêm túc học tập!

- A?

- Chuyện gì xảy ra?

Mọi người đang chất vấn hắn không có khả năng thành công, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trước mắt đồng thời tối sầm, thiếu chút nữa thì đã bất tỉnh.

Vừa nói xong người này không giải quyết được, người ta ở bên tai nói một câu, lại khiến nữ sinh này thay đổi thái độ, quỳ xuống xin bái sư...

Nàng không phải là ghét học, không muốn lên lớp sao?

Thái độ chuyển biến cũng quá nhanh đi!

Vẻ mặt Tạ viện trưởng, tất cả trưởng lão đang không vui. Mỗi một người đều trợn tròn con mắt, giống như là gặp quỷ.

Tìm tới hai học sinh này xem như là đề thi sát hạch, tất nhiên đã sớm biết tình huống của bọn họ. Nữ hài này, tâm tình ghét học đặc biệt nghiêm trọng. Bất kể lão sư nói cái gì, cũng không muốn tuân theo, càng không muốn học tập.

Vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào trị liệu. Vị lão sư này nói một câu, khiến cho nàng quỳ xuống. Đến cùng có chuyện gì xảy ra?

Nếu không biết không có khả năng dối trá, bọn họ thật sự nghi ngờ hai người trước đó quen biết, cố ý diễn một cảnh tượng như vậy.

- Cái này... ngươi đến cùng nói gì? Lại khiến cho thái độ của nàng biến hóa nhanh như vậy?

Một vị lão sư thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi.

Tất cả mọi người đưa mắt tập trung qua. Ngay cả Mạc Hoằng Nhất cũng đầy kỳ quái.

Hắn có thể phân tích ra đối phương ghét học, cũng biết loại tâm tình này rất khó khôi phục. Chỉ một câu nói liền thay đổi. Rốt cuộc là người này nói gì, lại có ma lực như thế.

- Nàng có chút ghét học. Chỉ có điều, không phải nàng thật sự không muốn học tập, mà vì thân thể có vài nguyên nhân khác.

Trương Huyền mỉm cười:

- Ta nhìn ra vấn đề, đáp ứng giúp nàng giải quyết, nàng tự nhiên nguyện ý theo ta học tập!

Nữ hài này sở dĩ ghét học, là bởi vì thân thể xuất hiện vấn đề. Mỗi lần tu luyện không thể lĩnh hội được cảm giác sung sướng, trái lại có cảm giác đau đớn, còn thống khổ, tất nhiên ai cũng không muốn chấp nhận. Lâu ngày, lại biến thành như vậy.

Nhìn ra được chỗ mấu chốt, cũng đáp ứng giải quyết, nữ hài tất nhiên lập tức bái phục.

- Đơn giản như vậy sao?

- Nếu như thân thể có nàng vấn đề, chắc hẳn phải sớm nói ra mới phải. Vì sao nàng vẫn không nói?

Mọi người lại nghi ngờ.

Trên tu luyện có vấn đề, có thể cùng bàn bạc với lão sư. Nhưng nữ hài này chưa bao giờ nói qua...

- Chuyện liên quan đến việc riêng tư của nữ hài, ai nguyện ý nói ra?

Trương Huyền lắc đầu.

Chứng bệnh của đối phương có chút cùng loại với Triệu Nhã trước đây, không có cách nào nói ra miệng, tất nhiên không thể nào cùng lão sư bàn bạc.

- Đã như vậy, không nói cũng được!

Tuy rằng kỳ quái, nhưng Tạ viện trưởng cũng biết nếu không muốn nói, không thể hỏi nhiều. Lúc này hắn nhìn về phía nam hài cách đó không xa:

- Vấn đề của hắn, ngươi cũng có thể giải quyết? Nếu như hiện tại hắn có thể bảo đảm, sau này không cùng bạn học tranh đấu, xem như ngươi thông qua sát hạch, lần này thông báo tuyển dụng, ngươi có một vị trí!

- Được!

Trương Huyền mỉm cười.

Những người khác lại đồng loạt nhìn qua.

Nếu như người này có thể bảo đảm, chỉ sợ cũng không đến mức khiến cho Tạ viện trưởng đau đầu, xem là đề mục để sát hạch lão sư.

Bọn họ cũng muốn xem thử một chút, người thanh niên này vừa khiến cho nữ hài loại bỏ tâm tình ghét học, sẽ dùng biện pháp gì thay đổi khuyết điểm của một đệ tử thích đánh nhau cùng bạn học.

Trong mắt của mọi người, Trương Huyền đi tới trước mặt nam sinh, cười khanh khách nhìn qua:

- Ngươi thích đánh nhau cùng người khác?

- Đúng!

Nam sinh gật đầu.

- Cái này đơn giản!

Trương Huyền mỉm cười, đột nhiên một tát đánh tới.

Bốp!

Nam sinh còn không chú ý, đã cảm thấy trên mặt tê rần, thân thể ở ngay tại chỗ quay một vòng, bay ngang ra ngoài.

- Ta nhổ vào!

- Đánh học sinh? Không cho phép dùng cách xử phạt về thể xác...

- Người này làm cái gì?

Các lão sư khác vốn cho rằng hắn có biện pháp gì tốt. Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới người này không nói câu nào, trực tiếp động thủ. Tất cả đều sợ thiếu chút nữa ngất đi.

Ầm ầm ầm ầm!

Trong tiếng quát mắng, người thanh niên trước mắt liên tục ra chân ra quyền, từng chiêu tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút lưu tình.

Sắc mặt Tạ viện trưởng trầm xuống, đang muốn đi qua khuyên can, lại thấy học sinh bị đánh giống như đầu heo vậy, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

- Lão sư, ta... bảo đảm cũng không dám đánh nhau với người khác nữa...

- A?

Tất cả mọi người lại ngây người, mỗi một đều phát điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.