Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2053: Chương 2053: Ta ghét nhất có người trang bức với ta (1)




Lão giả hơn sáu mươi tuổi, râu tóc hoa râm, hai hàng lông mày giống như mũi tên, mang theo khí tức sát phạt nồng đậm, xem xét liền biết kinh nghiệm sa trường, một thân tu vi cường đại, dĩ nhiên đạt đến Thánh Vực tứ trọng Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ.

- Là một trong Tế Bắc song hùng Lạc Địa Hùng Đạo Khấu!

Thấy rõ bộ dáng, gã sai vặt ở một bên sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng truyền âm tới:

- Vị Lạc Địa Hùng này, ở Tế Bắc là tồn tại rất nổi danh, có thể nói một phương bá chủ, thực lực mạnh mẽ không nói, mấu chốt nhất là, làm chuyện gì cũng không chú ý quy củ, bá đạo kiêu ngạo, tùy ý làm bậy...

Tế Bắc là một địa danh của Thanh Nguyên phong hào đế quốc, chiếm diện tích cực lớn, thậm chí lớn hơn toàn bộ quốc thổ của Hồng Viễn nhất đẳng đế quốc, có thể ở nơi đây trở thành một phương bá chủ, đủ thấy đáng sợ.

- Không giảng cứu quy củ thì như thế nào? Hứa phó hội trưởng đã tiếp Linh Thạch của ta, chẳng lẽ còn sẽ đổi ý?

Trương Huyền lắc đầu, cũng không thèm để ý.

Vô luận chuyện gì, đều có thứ tự đến trước và sau, đây là quy củ, coi như đối phương là cường giả Nguyên Thần Cảnh, ở địa phương có Danh Sư Đường cũng không có khả năng bỏ qua những thứ này.

- Ta không phải ý tứ này, ta nghe qua, trước kia hắn từng có ghi chép cắt ngang người khác mở linh tính, vạn nhất tranh chấp, tốt nhất cẩn thận một ít, người này mang thù, có thù tất báo...

Gã sai vặt lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hứa phó hội trưởng lắc đầu:

- Hôm nay ta hoàn toàn chính xác chỉ mở linh tính hai người, nhưng vị công tử này đã sớm đi vào, hơn nữa nộp phí tổn. Vì vậy các ngươi chỉ có thể xếp hàng chờ!

Thân là Khải Linh Sư Công Hội phó Hội trưởng, tự nhiên cũng phải tuân thủ quy củ.

Huống chi vị trước mắt này còn là Danh Sư.

- Tới trước chúng ta? Cái này đơn giản!

Đạo Khấu cười cười, đi vào trước mặt Trương Huyền, trong giọng nói mang theo áp bách cùng lực lượng không dung phản bác:

- Vị tiểu hữu này, nhường danh ngạch của ngươi cho ta, vừa rồi ngươi hẳn là bỏ ra một trăm Linh Thạch thượng phẩm, hiện tại cho ngươi hai trăm, coi như là đền bù tổn thất!

Nói xong cổ tay khẽ đảo, trước mắt nhiều ra một đống Linh Thạch thượng phẩm, vừa đủ hai trăm viên.

Vừa ra tay liền tăng lên gấp đôi, coi như là giá tiền cực cao.

Nói xong, ngẩng đầu lên, hai tay chắp sau lưng, Đạo Khấu đang cảm thấy đối phương sẽ cầm lấy Linh Thạch, xoay người rời đi, dù sao một Thánh Vực nhất trọng, không có khả năng vì một danh ngạch mà đắc tội mình, nhưng chứng kiến thanh niên giống như không nghe thấy lời của hắn, nhìn về phía Hứa phó hội trưởng:

- Ngươi nói để nó khôi phục có chút khó khăn, không biết có khó khăn gì, có cần ta hỗ trợ hay không...

- Lão sư ta đang nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao?

Thấy gia hỏa này bỏ qua lão sư, trên mặt trung niên nhân không vui, tiến lên một bước, nhướng mày hét lớn.

- Nếu cảm thấy ta đối với mở linh tính hiểu rõ không nhiều lắm, hiện tại có thể đi học...

Dường như không nghe thấy lời của hắn, Trương Huyền tiếp tục nói.

- Học?

Hứa phó hội trưởng lắc đầu:

- Tuy Khải Linh Sư không phải chức nghiệp đặc thù, nhưng không phải một thoáng mà thành tựu, hiện tại học nhất định là không kịp, để cho ý thức ngủ say thanh tỉnh, liên lụy đặc thù của linh tính, cực kỳ phiền toái, ta cũng không dám cam đoan có thể thành công!

- Cái này...

Trương Huyền nhíu mày:

- Cái kia... Không thành công, có nguy hại gì hay không?

Không thành công thật cũng không có gì, chỉ sợ không thành công, ngược lại làm hại linh tính lúc trước triệt tiêu, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.

- Nhiều nhất không thành công mà thôi, đối với linh tính vốn có của binh khí, không có nguy hiểm gì...

Hứa phó hội trưởng cười cười.

- Vậy làm phiền Hứa phó hội trưởng thử một chút, đại ân chắc chắn báo đáp!

Trương Huyền khom người.

Chỉ cần có thể cứu tỉnh Kim Nguyên Đỉnh, trả giá lớn hơn nữa cũng đáng.

- Không cần khách khí, có thể thành công hay không, ta cũng không dám chắt, chỉ có thể nói toàn lực xuất thủ!

Hứa phó hội trưởng gật đầu.

Thân là Danh Sư, lại tiện tay lấy ra binh khí quý trọng như vậy, thân phận làm sao có thể đơn giản? Trong giọng nói của nàng không có chậm trễ chút nào.

Bất quá, nàng không chậm trễ, nghe vào trong tai Đạo Khấu cùng trung niên kia, lại có chút hương vị bỏ qua.

- Tiểu tử, cùng ngươi nói chuyện, chẳng lẽ không nghe thấy?

Không dám nổi giận với mỹ phụ, đi vào trước mặt Trương Huyền, trong ánh mắt trung niên nhân mang theo sát ý trần trụi.

Bỏ qua hắn thì thôi, bỏ qua lão sư, quả thực tội không thể thứ cho!

Hắn có được thực lực Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, đứng ở trước mặt, tuy còn chưa xuất thủ, nhưng áp lực cường đại làm cho người ta cảm giác nghiền ép.

- Người trẻ tuổi, thái độ nên khiêm tốn một ít, ta có thể cho ngươi vài lời khuyên!

Bỏ qua lực lượng của đối phương, Trương Huyền nhấc mí mắt.

- Muốn chết!

Da mặt trung niên nhân run rẩy, thiếu chút nữa nổ tung.

Một tiểu gia hỏa hai mươi tuổi, xưng hô hắn người trẻ tuổi, một bộ trưởng bối giáo huấn vãn bối... Quả thực để cho hắn phát điên.

Ầm ầm!

Bàn tay khẽ đảo đánh tới.

Sắc mặt của Hứa phó hội trưởng trầm xuống, đang muốn xuất thủ ngăn trở, chỉ thấy thanh niên cách đó không xa nhíu mày, đột nhiên nói.

- Cút!

Ầm ầm!

Tiếng như là sấm, tại nguyên chỗ nổ tung.

Đăng đăng đăng đăng!

Như bị trọng kích, công kích của trung niên nhân còn không có rơi xuống trên người đối phương, sắc mặt liền trắng nhợt, liên tục lui về sau bảy tám bước, phun ra một ngụm máu tươi!

Mặc dù hắn là Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, nhưng Trương Huyền thành công Phong Thánh, sức chiến đấu có thể nói vô địch dưới Nguyên Thần Cảnh, đối phó loại ngay cả Danh Sư cũng không phải này, thậm chí không cần xuất thủ, quát lớn một tiếng cũng có thể để cho đối phương tâm thần đại loạn, đạo tâm bất ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.