Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2392: Chương 2392: Ta không kiên trì nổi! (2)




Chiêu này cũng không phải học từ phân thân, mà là một loại võ kỹ đặc thù, dùng để tránh né cận thân công kích.

Người bình thường, thở ra một hơi, ngực cũng có thể ép xuống mấy inch, huống chi tu luyện giả.

Đây là chân khí trước ngực ở trong thời gian nháy mắt thu vào ổ bụng, nhờ vào lực lượng áp suất, để ngực trũng xuống, độ dày nhiều nhất chỉ bằng một quyền.

Cao thủ so chiêu gần trong gang tấc, ngực đột nhiên co lại, công kích của Hồng Dương lần nữa rơi vào khoảng không, chẳng qua vẫn không ngừng, lần nữa biến chiêu, nắm đấm đổi thành chụp, ghìm xuống phía dưới.

Bàn tay vốn cách lồng ngực rất gần, một khi bị đánh trúng, trái tim có khả năng bị đánh xuyên, mất mạng tại chỗ.

Mọi người ở đây đều cảm thấy, lần này khẳng định khó mà tránh né, Trương Huyền bị tiến công, cũng không biết là không có cách nào tránh né, hay lực lượng thật tiêu hao sạch sẽ, lồng ngực đang ép lại đột nhiên bắn lên.

Giống như bóng da bơm khí, va chạm với bàn tay, lực lượng khổng lồ đẩy lên.

Bàn tay của Hồng Dương đánh tới lồng ngực, vừa vặn bị đẩy qua một bên, ngay sau đó Trương Huyền tiến tới một bước, bàn tay bắt tới đối phương.

Chính là chiêu số trước đó lần nào cũng đúng, thắng liền mười trận.

- Ừm?

Không nghĩ tới dưới tình huống bị động như thế, gia hỏa bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống kia còn có thể phản kích, ánh mắt của Hồng Dương híp lại.

Vừa rồi hắn tiến công, thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế đúng là tam liên kích nổi danh nhất của hắn, người bình thường, cho dù là Thập Chiến Vương, cũng không kiên trì được đến chiêu thứ hai!

Gia hỏa trước mắt này, không chỉ tránh né được tiến công, còn thừa cơ phản kích, thực lực mạnh giống như trước đó suy đoán, không giống bình thường.

Trong lòng hưng phấn, tay còn lại bỗng nhiên nhấc lên, đang nghĩ phá vỡ bàn tay của đối phương, đột nhiên nhìn thấy thanh niên gần trong gang tấc nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.

Trong đầu ầm ầm một chút, thân thể Hồng Dương nhoáng một cái, xuất hiện mê muội.

- Không tốt, là năng lực của Kinh Hồng sư...

Con ngươi co rụt lại, trong lòng hoảng sợ.

Nụ cười này của đối phương, chính là một chiêu nổi danh nhất của Kinh Hồng sư… Bách Mị Sinh!

Truyền thuyết, người sáng chế chiêu này, là Kinh Hồng sư vô cùng cường hãn ở hơn một vạn năm trước, ngoái nhìn nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc!

Chỉ cần trúng chiêu, thần trí sẽ lập tức hôn mê, từ đó mất đi sức chiến đấu.

Chỉ là... Chiêu này không phải nữ tử mới có thể thi triển sao? Vì cái gì nam nhân cũng có thể thi triển, hơn nữa thoạt nhìn rung động lòng người như vậy? Cảm nhận được trong đầu càng ngày càng mê muội, Hồng Dương vội vàng cắn lưỡi, đang cảm thấy trong đầu có chút tỉnh táo, liền thấy bàn tay của đối phương đã đi tới trước mắt.

Năm ngón tay mở ra, tựa như một ngọn núi lớn, vô luận như thế nào cũng tránh không thoát, như không có cách nào tránh né.

Đùng!

Bạt tai thanh thúy, trên mặt lập tức xuất hiện năm dấu tay, sưng đỏ lên.

- Ngươi...

Cảm nhận được khuôn mặt đau rát, giống như bị kéo thành hai nửa, Hồng Dương choáng váng, cả người sắp điên rồi.

Bách Chiến Vương của chợ đen, mới dùng một chiêu, đã bị người quất bạt tai...

Quả thực vô cùng nhục nhã.

- Ta muốn xé ngươi...

Hồng Dương gào lên một tiếng, đang muốn động thủ, chỉ thấy thanh niên tát mình xong, liên tục lui về sau bảy tám bước, như lần nữa tiêu hao hết lực lượng, thân thể không ngừng run rẩy, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống:

- Ta đã nói thân thể không kiên trì nổi, không có cách nào chiến đấu với ngươi, thôi được rồi, ta thật không phải là đối thủ...

- Ngươi...

Hồng Dương sắp nổ tung.

Mới vừa tát một bạt tai, tàn nhẫn như vậy, xoay người liền muốn đi, làm gì có chuyện ngon ăn như thế!

Còn không phải đối thủ...

Không phải đối thủ, cũng sắp quất phế ta, là đối thủ ta còn không phải lập tức bị giết?

Ầm ầm!

Bàn chân đạp mạnh, lần nữa vọt tới.

Lần này dùng lực lượng mạnh nhất, chân khí từ đầu ngón tay bắn ra, giống như một cái lồng giam to lớn.

- Hồng Dương nổi giận!

- Hắn nổi giận, sẽ có người chết...

- Vừa rồi chẳng qua là trùng hợp tát một bạt tai mà thôi, lần này khẳng định không có vận khí tốt như vậy

Trên đài lần nữa xôn xao.

Vừa rồi Hồng Dương bị tát bạt tai, tất cả mọi người có chút choáng váng, giờ phút này thấy hắn triệt để bạo phát, từng cái lần nữa kích động lên.

Phần phật!

Chưởng lực đi tới trước mặt Trương Huyền, như khuấy động phong vân, muốn đánh thủng thiên địa.

Không hổ là Bách Chiến Vương, sức chiến đấu không thể khinh thường.

Đối mặt với áp lực của đối phương, Trương Huyền lui về phía sau, thân thể xoay một cái, tránh thoát lực lượng mạnh nhất, bàn tay duỗi ra tát tới.

Động tác giống như vừa rồi, chiêu số cũng đồng dạng.

- Chiêu số tương đồng, còn muốn sử dụng với ta hai lần, nằm mơ...

Thấy lại là chiêu này, Hồng Dương tức đến nghiến răng, trong tiếng gầm gừ, bàn tay tiến lên đón.

Đang muốn đối đầu với bàn tay của đối phương, đột nhiên nhìn thấy thanh niên trước mặt nở nụ cười tà mị.

Lần này, so với vừa rồi càng thêm rực rỡ.

Trước mắt tối sầm lại, xuất hiện mê muội, bàn tay nghênh đón cũng ngừng lại, giống như cứng ngắc ở trên không trung.

Lạch cạch!

Trên mặt đau rát, thân thể không tự chủ được xoay tròn hai vòng.

- Ah...

Hồng Dương tỉnh táo lại, không ngừng nắm tóc.

Gào lên một tiếng, tiếp tục tiến lên, vừa tới nửa đường, liền nghe thanh niên ở đối diện cực kỳ bất đắc dĩ nói:

- Ta nói thân thể đã không kiên trì nổi, không có cách nào chiến đấu với ngươi, dừng ở đây thôi... Ngươi không phải không nghe chứ! Ta là thật không muốn đánh... Ta không phải đối thủ!

- Không phải đối thủ? Không muốn đánh?

Hồng Dương sờ lên má đã bắt đầu sưng đỏ, run rẩy.

Ngươi như vậy gọi là không kiên trì nổi? Nếu có thể kiên trì, ta còn không bị ngươi đánh chết? Đừng tranh bức như vậy có được hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.