Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2263: Chương 2263: Thánh Vực tam trọng đỉnh phong! (1)




Bất kể như thế nào, đối phương cũng là học sinh của hắn, thật muốn có người ăn hiếp, tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn không để ý tới.

Giống như đám người Lộ Trùng vậy.

- Đa tạ lão sư...

Thấy vị trước mắt này ánh mắt kiên định, không chần chờ cùng dao động chút nào, nhớ tới ban đầu ở trong địa cung, vì cứu nàng, liều mình cùng Khôi Lỗi Dị Linh tộc đối chiến, Lạc Thất Thất mỉm cười.

Cùng vị trước mắt này ở chung hơn nửa năm, biết rõ cách làm người của hắn.

Vì đệ tử có thể một mình đối kháng toàn bộ Vương quốc, vì quản gia có thể ngạnh kháng đệ nhất Vương gia của phong hào đế quốc, Danh Sư Đường Phó đường chủ... Bá đạo cộng thêm bao che khuyết điểm, chỉ là loại tính cách này, bản thân thật muốn xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ xuất thủ, không chần chờ chút nào.

Đây cũng là nguyên nhân nàng thích đối phương.

Tính tình chân thật, gan dạ sáng suốt, có đảm đương, có quyết đoán!

Không có chút ra vẻ cùng dối trá.

- Tốt rồi, có thể được ngươi nói như vậy, ta rất vui vẻ, lão sư, ta đi về trước!

Lạc Thất Thất cười nói:

- Cũng không chậm trễ ngươi nữa...

- Đi đi!

Trương Huyền gật đầu.

Tuy không có nói rõ, nhưng đã dùng hành động từ chối nhã nhặn.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, nàng sẽ biết rõ, trong lòng mình, chỉ là đệ tử, cái gọi là ưa thích, khẳng định không thể nào thực hiện, có lẽ... Sau đó sẽ đè loại tâm tư này xuống, cuối cùng có thể tìm được lương xứng phù hợp nàng.

- Lão sư, ta đi trước!

Thở nhẹ một tiếng, Lạc Thất Thất quay người bay đi, thời gian nháy con mắt liền biến mất ở trước mắt, hẳn là trở về Thanh Nguyên Thành.

Thấy nàng rời đi, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra.

Cùng đối phương ở chung hơn một canh giờ, lại giống như đánh một trận chiến.

Xem ra sau này, thật phải thu liễm một ít, phải càng thêm điệu thấp, nếu không càng nhiều nữ hài thích mình, bay cũng không thoát khỏi được.

Quá mức ưu tú, chính là ưu thương như vậy.

Lắc đầu, đang muốn tìm một chỗ luyện hóa Linh Nguyên đan mới luyện chế, trùng kích Thai Anh cảnh đỉnh phong, chỉ thấy một bóng người bay tới, không phải người khác, là Ngọc Phi Nhi!

- Trương sư, ngươi không có phúc hậu, ở chỗ này một mình dạy Thất Thất luyện đan... lại không nói với ta, ta cũng muốn học!

Vừa đến trước mặt, Ngọc Phi Nhi liền hừ một tiếng, hiển nhiên đối với hai người một mình ở chung có chút không vui.

Hai người các nàng đều biểu lộ, Trương sư lại một mình ở cùng Lạc Thất Thất, trong lòng nhịn không được có chút ghen tuông.

- Ta chỉ là dạy nàng luyện đan, không có gì...

Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền lắc đầu, biết rõ cùng vị trước mắt này, nói thẳng tốt nhất, nên chẳng muốn quanh co lòng vòng:

- Nói thật với ngươi đi, kỳ thật... ta đã có người yêu mến!

- Người nào? Thất Thất?

Vẻ mặt Ngọc Phi Nhi cảnh giác.

- Không phải nàng, là... tiểu công chúa của Thánh Nhân quý tộc Lạc gia!

Trương Huyền nói.

- Thánh Nhân Lạc gia?

Ngọc Phi Nhi không thể tin được:

- Thánh Nhân quý tộc cao cao tại thượng, làm sao Trương sư có thể nhận thức? Hơn nữa còn là tiểu công chúa...

Thánh Nhân quý tộc, từng cái đứng ở đỉnh phong nhất của Đại Lục, có thể nói tồn tại vô địch! Hồng Viễn hoàng thất của nàng so sánh, nhỏ yếu đến cái gì cũng không tính.

Trương sư từ Thiên Huyền Vương quốc đến, làm sao có thể nhận thức loại người này, hơn nữa thích đối phương?

- Ngươi có thể không tin... Còn tại sao lại nhận thức, vì sao sẽ thích nàng... Chỉ có thể nói vận mệnh cho phép, hơn nữa, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt!

Nhớ tới Lạc Nhược Hi, Trương Huyền mỉm cười.

Cùng nàng lần đầu tiên gặp mặt, là một lần hiểu lầm, cho rằng bị Linh Thú đuổi giết... Bây giờ suy nghĩ một chút, không có lần hiểu lầm này, sẽ không có hai người quan hệ tiến dần lên... Tựa như vận mệnh kỳ diệu.

Đã có người yêu, loại sự tình bị người thổ lộ này, cũng không muốn chạm phải, phải triệt để ngăn cản, phải sớm nói ra, nếu không sẽ sinh ra càng nhiều hiểu lầm, phiền toái cũng nhiều hơn.

- Ta không tin...

Sắc mặt Ngọc Phi Nhi trắng nhợt.

Vốn tưởng rằng Trương sư không có bạn gái, nàng cùng Lạc Thất Thất, thậm chí Hồ Yêu Yêu, chỉ cần chịu nỗ lực, đều có cơ hội, hiện tại xem ra đã chậm...

- Ngươi là nữ hài thật tốt, nhưng ta nói là sự thật!

Trương Huyền lắc đầu.

- Ta...

Hô hấp dồn dập, Ngọc Phi Nhi dừng cả buổi, cắn răng một cái xoay người sang chỗ khác, hàm răng cắn môi, thanh âm nghẹn ngào:

- Trương sư, quấy rầy, ta đi về trước...

Cũng không đợi Trương Huyền trả lời, thẳng tắp bay ra ngoài, thời gian nháy con mắt liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.