Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 897: Chương 897: Thế gia trồng thuốc (1)




Người thanh niên tới đây lại là một vị... Danh sư tứ tinh!

- La Thanh Yên, ra mắt Tống sư!

Nhìn thấy được người thanh niên này, La Thanh Yên vội vàng xoay người ôm quyền, thái độ cung kính.

Nếu như Trương Huyền ở đây, khẳng định có thể nhận ra, chính là người ban đầu ở Hồng Hải Thành, mua Vô Hồn Kim Nhân từ hắn, bị lừa một số lượng linh thạch lớn.

- Thanh Yên vườn chủ đây là...

Nhìn vị vườn chủ cao ngạo mỹ lệ này, toàn thân đầy bùn đất, vẻ mặt chật vật, Tống Siêu đầy nghi ngờ.

Nhận được Vô Hồn Kim Nhân, hắn liền trở về Vạn Quốc Thành. Nhớ tới chỉ điểm của vị Trương sư kia, không hề ngừng lại, đi ra vườn thuốc các nơi mua thuốc. Bởi vậy, hắn từng có duyên vài lần gặp vị vườn chủ này.

Mỹ lệ động lòng người, câu người hồn phách, có thể nói là vưu vật, chọc cho hắn không ngừng động tâm. Thế nào bây giờ nhìn lại chật vật như vậy, giống như vừa rồi bị người điên cuồng đánh?

- Mong rằng Tống sư thay ta cầu tình!

La Thanh Yên chớp mắt, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó giả vờ dáng vẻ nước mắt ướt át, lại muốn bái lạy.

- Cầu tình? Chuyện gì xảy ra?

Đưa tay ngăn cản, Tống Siêu kỳ quái nhìn qua.

- Vừa rồi có người muốn tiến vào vườn thuốc, ta nghĩ Tiết vườn chủ không thích kết giao với người lạ, ngăn cản một chút. Ai biết... đã bị hắn ra lệnh cho thú sủng đánh một trận!

La Thanh Yên đầy vẻ mảnh mai và đáng thương:

- Tống sư, ta thật không biết hắn là danh sư. Nếu như sớm biết, khẳng định không dám ngăn cản, cũng không dám nói nhiều thêm nửa câu...

- Cũng bởi vì ngăn cản một chút, liền bảo thú sủng đánh nàng một trận sao?

Tống Siêu lông mày nhăn lại.

- Thật ra không trách được vị danh sư kia. Hắn tuy rằng không có mặc trang phục danh sư, cũng không cho thấy thân phận, nhưng ta đáng lẽ phải à sớm hỏi một chút. Không hỏi một tiếng bảo hắn ở bên ngoài chờ... Mong rằng Tống sư hỗ trợ cầu tình, Thanh Yên lần sau cũng không dám nữa...

La Thanh Yên vội vàng nói.

Trong miệng nàng nói là xin lỗi, trên thực tế lại cố ý làm giảm đi sự vô lẽ của mình, tăng thêm sự bá đạo của đối phương.

Cứ như vậy, cho người khác hình tượng chính là cố tình gây sự, không làm rõ thân phận ngược lại cũng thôi, còn cố ý điên cuồng đánh người nghiêm khắc tuân thủ quy củ, một trận.

- Làm càn! Đường đường là danh sư, không chú trọng dáng vẻ, tự nhiên ở trường hợp như vậy, động thủ đánh người... Còn ra thể thống gì?

Quả nhiên, nghe được nàng chỉ nói tốt ở bề ngoài, sắc mặt Tống Siêu trầm xuống.

Danh sư, đại biểu cho Danh Sư Đường. Xuất môn bên ngoài, phải luôn luôn duy trì thân phận, làm xằng làm bậy như vậy, có khác nào ác bá?

- Yên tâm đi, chuyện này không trách nàng. Đợi ta gặp được người kia, nhất định dạy dỗ một trận thật tốt, cho hắn biết làm tấm gương sáng cho người khác như thế nào, phong độ sư đức như thế nào! Để cho hắn xin lỗi nàng!

Tống Siêu vung tay lên.

Đường đường là danh sư, không có thư mời ngược lại cũng thôi, còn đánh người, khó tránh khỏi quá càn rỡ!

- Cảm ơn Tống sư!

Thấy đối phương tin tưởng lời của mình, còn muốn giúp nàng trút giận, La Thanh Yên hưng phấn, mắt tỏa ra ánh sáng, lại nhìn về phía người thanh niên, đầy sùng bái.

Thấy được không? Đây là khí phách của danh sư tứ tinh!

Cũng chỉ có loại danh sư cấp bậc như vậy, mới dám ở thời điểm đối mặt với các danh sư khác, trực tiếp mở miệng nói muốn giáo huấn!

Hừ, cho ngươi vừa rồi kiêu ngạo, bảo thú sủng sử dụng mông ngồi lên người ta. Chờ một lát nhìn thấy Tống sư, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào!

Theo nàng, đối phương ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, hơn nữa thực lực rõ ràng không bằng mình, cho dù là danh sư, nhị tinh đỉnh phong, gặp phải tứ tinh còn không lập tức cúi đầu khom lưng? Ngoan ngoãn nghe lời?

- Vậy ta lại dẫn Tống sư đi tìm hắn!

Càng nghĩ càng hưng phấn, nàng vội vàng ở phía trước dẫn đường.

- Được!

Tống Siêu gật đầu, chắp hai tay ở sau lưng, mang theo tâm tư thay mỹ nhân trút giận, đi theo sau.

...

Ở dưới sự hướng dẫn của thị nữ, đám người Trương Huyền đi qua hành lang thật dài, đi tới một đại sảnh.

Lúc này trong phòng có không ít người đã tới, đông nghịt ước chừng trên một trăm người.

Cái gọi là bữa tiệc, còn chưa bắt đầu, những người này đều sáu, bảy người tập trung cùng một chỗ, hình như đang nói chuyện gì đó.

- Trương sư, đây là nơi bữa tiệc diễn ra. Một lát nữa vườn chủ sẽ đích thân qua chiêu đãi. Ta lại đi xuống trước!

Thị nữ gật đầu, lui xuống.

Nếu như nói vừa rồi, ấn tượng của nàng đối với người này là lỗ mãng, kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng. Nhưng sau khi hắn giúp nàng chỉ điểm chứng bệnh, cũng cho ra phương pháp giải quyết, nàng đã hoàn toàn bội phục, xem hắn trở thành thần tượng.

- Ừ!

Biết nàng vẫn phải bảo vệ cửa vườn, Trương Huyền cũng không nhiều nói, khoát tay áo, đi về phía trong phòng.

- Tiết vườn chủ bình thường ngay cả vườn thuốc cũng không để cho chúng ta tiến vào. Thế nào lần này lại đột nhiên mời chúng ta qua? Có phải là có chuyện gì hay không? Không có khả năng chỉ đơn giản là bữa tiệc như vậy!

- Ngươi không biết sao?

- Mấy ngày qua ta vẫn luôn ở bên ngoài, ngày hôm nay vừa trở về lại nhận được thư mời, làm sao có thể biết được!

- Nghe nói là trấn vườn chi bảo của vườn thuốc bị bệnh nặng, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết. Bữa tiệc là giả. Ý tứ chân chính, là muốn những vườn chủ chúng ta tập hợp cùng một chỗ nghĩ biện pháp!

- Trấn vườn chi bảo? Ngươi nói là...

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút! Ta cũng nghe từ bên trong lộ ra tin tức. Cụ thể có chuyện gì xảy ra, cũng không rõ lắm!

- Đã như vậy, trực tiếp tìm người tới trị không phải tốt sao? Vì sao phải làm thần thần bí bí như thế? Còn nói bữa tiệc gì đó...

- Điều này ta cũng không biết. Tiết vườn chủ tính tình quái dị ngươi cũng không phải không biết. Ngay cả minh chủ phủ nàng cũng không quan tâm. Nói như vậy, khẳng định nàng có suy nghĩ riêng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.