Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2339: Chương 2339: Thẹn quá thành giận (1)




Mọi người cầm độc dược trong tay, một đêm mê choáng cả hoàng cung, trên vạn người, không có chút năng lực phản kháng, mặc dù là vì cứu người, Sở Thiên Hành cũng trừng phạt đúng tội...

Nhưng thực sự quá kinh thế hãi tục.

Không phải cứu người, mà là giết người...

Ai có thể chống cự? Tin tức truyền ra, tất nhiên người người cảm thấy bất an, phong hào đế quốc khác hoảng sợ không chịu nổi, hận không thể giết cho thống khoái.

Nguyên nhân chính là như vậy, Tống Hiên phán xử đám người tử hình, không có quá nhiều chần chừ, ngay cả trong lòng Diêu Mạn Thiên cũng ngầm đồng ý, cảm thấy không thương tổn phong nhã.

Tâm cảnh của Trương Huyền đạt tới 25.1, hiểu rõ thế sự, nhìn lo lắng cùng ý nghĩ của bọn họ ở trong mắt, rõ rõ ràng ràng, biết nếu như không có lý do thích hợp, cho dù nói khá hơn nữa, cũng khẳng định khó thoát kết cục tử hình.

Cho nên... trước cho đám người Hứa trưởng lão một cái thân phận chính thức, sau đó lại an bài cho Sở Thiên Hành cái tội danh “có lẽ có”!

Như vậy, bọn họ cũng không phải lỗ mãng động thủ, mà là Chiến Sư đường phối hợp Danh Sư, có mục đích có kế hoạch cứu người...

Phong hào đế quốc khác biết những chuyện này, tất nhiên sẽ không nhiều lời, cũng sẽ không đi lo lắng cái gì.

Những ý nghĩ này, những người khác không nghĩ ra được, Hứa trưởng lão sửng sốt một chút, lập tức rõ ràng, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, cực kỳ bội phục.

Thời gian ngắn như vậy liền phân tích ra tâm lý của Tống sư, Diêu sư, biết ý nghĩ của Danh Sư đường cùng toàn bộ Thanh Nguyên thành, đồng thời tìm ra lý do thích hợp nhất, vừa đập vừa cào, một chiêu giải quyết vấn đề...

Chỉ chiêu này, là không biết bao nhiêu người làm không được!

Phản ứng nhanh chóng, suy nghĩ nhạy bén, có thể nói kinh khủng!

- Ta thế nào cảm giác... Vị này mới thật sự là ân công nhỉ?

Lần nữa nhìn Trương Huyền một cái, lại nhịn không được nhìn về phía Tôn Cường cách đó không xa, Hứa trưởng lão nói thầm.

Vị ân công cứu bọn họ kia, gặp được sự tình chính là như vậy, có được phản ứng cùng năng lực vượt qua người thường, cơ trí thông minh, làm bất cứ chuyện gì cũng không chút hoang mang, nhưng tên mập mạp cùng bọn hắn chung một chỗ bị bắt kia...

Hoàn toàn khác biệt!

Mập mạp Tôn Cường này, hình như trừ biết ăn... thì tương đối lười, có vẻ như thật không có phát hiện quá nhiều ưu điểm ah!

Cực kỳ nghi ngờ, đang muốn thăm dò một chút, chỉ thấy mập mạp “ân công” ở cách đó không xa bỗng nhiên đi về phía trước mấy bước.

- Diêu sư, tại hạ là Tôn Cường phải bị chém đầu kia!

Thanh âm vang vang, Tôn Cường chắp hai tay sau lưng, thần thái ngạo nghễ, đồng thời thanh âm vang vọng toàn bộ quảng trường:

- Chuyện này, chúng ta không muốn nói ra, là sợ gây ra náo động, làm cho tất cả mọi người khủng hoảng, thiếu gia đã nói, vậy ta liền thừa nhận! Ta cùng Lưu Dương thiếu gia, sở dĩ chém giết Sở Thiên Hành, chính là nhìn thấy hắn đang làm ác, ý định tế tự cả Đế đô!

- Mặc dù chúng ta không có thực lực, danh khí cũng không hiện, nhưng nếu như có thể dùng mạng của mình, đổi cả thành trì được sống, có chết cũng vinh dự!

Nói xong, Tôn Cường đi tới trước mặt mọi người, lưng eo thẳng đứng, một bộ vì Nhân tộc, bất cứ lúc nào cũng sẽ anh dũng hy sinh, không cần người lý giải.

- Thì ra là thế...

- Hắn là vì cứu chúng ta... Buồn cười chúng ta còn tưởng rằng, hắn là loạn thần tặc tử!

- Sở Thiên Hành đầu nhập vào Dị Linh tộc, còn muốn tế tự toàn bộ chúng ta, tội không thể tha!

- Tận mắt nhìn thấy mới biết được Tôn Cường cùng những Độc sư này, không, là Chiến Sư, vĩ đại dường nào, chúng ta đều trách oan bọn họ...

...

Nghe được giải thích, lại tận mắt thấy sống lưng thà chết chứ không chịu khuất phục của Tôn Cường, tình nguyện bị giết, cũng không nguyện ý để đám người khủng hoảng...

Mọi người đều cực kỳ cảm động.

Rất nhiều Danh Sư của Danh Sư đường càng xấu hổ.

Mặc dù là Danh Sư, nhưng so với những người này, còn kém quá nhiều.

- Cái này...

Khóe miệng của Hứa trưởng lão lần nữa co lại.

Đang làm điều ác? Rõ ràng là trong lúc vô tình đánh chết được không? Hơn nữa mấu chốt nhất là... Ngươi còn muốn cầm đao thiến người ta...

Làm ác chính là ngươi, lúc nào biến thành Sở Thiên Hành? Mấu chốt nhất là... Ngươi trừ ăn là ngủ, lúc nào anh dũng hy sinh...

- Bất quá… Điểm ấy lại có chút tương tự ân nhân!

Xoa xoa mi tâm, Hứa trưởng lão cũng phân không rõ.

Trước đó hoài nghi, vị Trương Huyền Trương sư này có thể là ân nhân chân chính, nhưng nhìn thấy thần thái này của Tôn Cường... Lại có chút tương tự ân nhân, để hắn phân biệt không ra.

- Cái tên này... chỉ biết trang bức!

Cùng Hứa trưởng lão ý nghĩ khác biệt, thấy Tôn Cường lao ra, biểu hiện bộ dáng này, Trương Huyền nhịn không được xoa xoa mi tâm, không còn gì để nói:

- Nếu có một nửa khiêm tốn của ta liền tốt!

Hắn bất kể làm chuyện gì, đều nghĩ tới là, có thể không phiền phức liền không phiền phức, có thể khiêm tốn liền khiêm tốn...

Cái tên này ngược lại tốt, chỉ muốn danh tiếng...

Thật không biết học từ ai! Bất quá, như vậy cũng tốt.

Chỉ cần tạo thành dư luận, chẳng khác nào hóa giải sự tình, cho dù Diêu sư cảm thấy chuyện không thích hợp, ở trước mặt dân tâm, dân ý, khẳng định cũng sẽ đáp ứng.

Mấu chốt nhất là, Hoàng đế một đế quốc phản bội, đối với danh dự của Danh Sư đường cũng có tổn thương rất nặng, làm như vậy chẳng khác nào Danh Sư đường nắm trí châu, sớm biết Sở Thiên Hành làm ác, sớm chuẩn bị, không chỉ danh dự không tổn hại, còn có thể lần nữa cất cao một cấp bậc, để cho người ta càng thêm kính nể.

Loại tình huống này, chỉ cần không ngốc, khẳng định sẽ trực tiếp đáp ứng, không cần nghĩ nha.

Quả nhiên, ý nghĩ còn không có kết thúc, liền thấy Diêu Mạn Thiên ở cách đó không xa nhẹ gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn qua:

- Không nghĩ tới Sở Thiên Hành làm nhiều việc ác như vậy! Chuyện đã tra ra manh mối, ta sẽ bẩm báo tổng bộ, ban thưởng chư vị thật tốt, bù đắp sai lầm trước đó!

- Diêu sư...

Nghe được nàng phán quyết như vậy, sắc mặt của Tống Hiên trắng nhợt:

- Chuyện này, ta cảm thấy còn có kỳ lạ, cần cẩn thận điều tra...

Xác định như vậy, chẳng khác nào nói hắn làm việc bất lợi, vu hãm trung lương... Chỉ tội danh này, chỉ sợ về sau sẽ không cách nào xoay người.

- Đủ rồi!

Diêu Mạn Thiên sầm mặt lại, vung tay áo một cái:

- Còn ngại không đủ mất mặt sao? Thân là Danh Sư chuẩn bát tinh, không hảo hảo điều tra rõ ràng, liền trực tiếp xét xử, suýt chút nữa để trung lương thất vọng đau khổ... Về sau làm sao xứng đáng quyền lực mà Danh Sư đường trao cho ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.