- Khôi lỗi cũng đã nhận thua mà Trương sư lại còn không buông tha, cứ thế đánh nó nổ. . . Quá phận, quá quá đáng!
- Đúng vậy a. Nếu không làm như vậy thì làm sao có thể giữ vững thanh danh cuồng ma phá hoại của hắn cơ chứ?
. . .
Mọi người thấp giọng nói.
Còn tưởng rằng đánh cờ xong là có thể may mắn thoát khỏi, không nghĩ lại giống như ba cửa trước. Dù bảo bối có lợi hại hơn nữa, một khi rơi vào trong tay Trương sư đều chỉ có một kết cục. . . Đó chính là xong đời!
Ngoan cố. . . Thì ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho ngươi xong đời. . .
- ...
Nghe những nghị luận này vào trong tai, Trương Huyền muốn thổ huyết.
Ta thực sự không phải cố ý, vừa rồi quả thực có ý tốt muốn cứu hắn. . .
Ba cửa trước việc sau tiếp nối việc trước, ta không được chọn, hiện tại. . . Thực sự ta chỉ muốn làm người tốt mà thôi!
- Lại làm hỏng rồi sao?
Đám người Khang đường chủ nhìn nhau, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, lúc trước khi Vạn Quốc thành tuyển chọn cũng không có dùng bảo bảo. . . Nếu không, Danh sư đường bọn họ sẽ trở nên một nghèo hai trắng.
- Thiên Tinh cờ của ta...
Trước mắt tối sầm lại, bờ môi Hồng sư run rẩy.
Hắn gom góp tích luỹ không biết bao nhiêu năm mới lấy được những bảo bối như Quỷ Vực huyễn thành, tộc nhân Dị Linh tộc, Đào Hà Chi Thư, Thiên Tinh cờ. . . Kết quả, nghiên cứu qua một lần, lại bị vị Trương sư này diệt thết, làm cho hắn trở lại tình trạng như trước kia.
Trái tim giống như bị đao đâm vậy, đổ máu ào ào.
Chỉ là, người khác cũng không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng hắn cách đó khá gần, nhãn lực lại tốt, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Là bản thân Khôi lỗi vỡ vụn, Trương sư muốn cứu, kết quả. . . Lại phản tác dụng, hỗ trợ làm nổ mà thôi.
Nhưng dù cho như thế thì cũng là khôi lỗi nhận thua đối phương thì mới đưa đến kết quả này. . .
Sớm biết có thể như vậy thì còn thi đấu tuyển chọn cái rắm, còn không bằng trực tiếp khiêu chiến là được rồi!
Xoắn xuýt một hồi, hắn thở ra một hơi, cưỡng ép nhịn xuống.
Hiện tại chỉ có thể đi tới Hồng Viễn đế quốc tìm Mạc đường chủ để nói một chút. Nhìn xem có thể kiếm một chút bồi thường hay không, nếu không. . . Hắn thật sự muốn khóc cũng không khóc ra được.
- Trương sư hạ một quân cờ đã khiến cho khôi lỗi nhận thua, điều này đã nói rõ đối phương đã hiểu rõ quy tắc Thiên Tinh cờ hoàn chỉnh, điểm ấy mọi người có dị nghị gì không?
Nhịn xuống uất ức, hắn nhìn quanh một vòng.
- Ừm! Mọi người gật đầu.
Mặc dù cảm thấy tên trên đài này đã không thẹn với cái tên cuồng ma phá hoại. Thế nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, thật sự là hắn có bản lĩnh và thủ đoạn khiến cho người thường khó mà với tới được.
- Trương sư là người cuối cùng. Hắn đã thông qua cũng đồng nghĩa với việc thi đấu tuyển chọn kết thúc. Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, lại không có khảo thí gì nữa. Cho nên trực tiếp tiến hành thi đấu!
Hồng sư nói tiếp.
Bốn cửa ải thi đấu tuyển chọn đã kết thúc, cũng nên tiến hành đối chiến.
- Thi đấu, quy củ rất đơn giản, đó chính là rút thăm để quyết định trình tự. Người bị rút trúng, song song quyết đấu. Có thể luận võ, cũng có thể đối chiến rất nhiều năng lực của Danh sư, tỷ như: Tâm cảnh khắc độ, dạy dỗ làm người, lý giải về tu vi, chỉ điểm lỗ hổng, thiếu hụt….
- Chiến thắng thì tấn cấp, thất bại sẽ bị đào thải, mãi đến khi chọn ra mười hạng đầu mới thôi!
Hồng sư nhìn quanh một vòng, nói:
- Còn có ai không hiểu không?
- Không!
Mọi người vội vàng gật đầu.
Lần này so với tỷ thí Danh sư bình thường, không có khác biệt quá nhiều, quy tắc rất là đơn giản.
- Vậy thì tốt, hiện tại trải qua tuyển chọm chỉ còn lại 27 người, tỷ thí vòng thứ nhất sẽ còn lại 16 người tấn cấp. Như vậy mới công bằng nhất, nói cách khác. . . Đối chiến bòng thứ nhất này sẽ có năm người sẽ trực tiếp tấn cấp, không cần tỷ thí!
Hồng sư nói.
Đấu vòng loại, nếu muốn công bằng thì cũng có phương pháp tranh tài riêng. Mặc kệ người dự thi có bao nhiêu người, đánh vòng thứ nhất cũng phải bảo đảm là 2, 4, 8, 16, 32. . . Cũng chính là bội số như vậy.
Chỉ có dạng quyết đấu này thì mới có thể bảo đảm đi đến cuối cùng chỉ có hai người tranh đoạt vị trí thứ nhất mà thôi.
- Tốt, bắt đầu rút thăm!
Giới thiệu quy tắc xong, bàn tay lớn của Hồng sư vẫy một cái, một người phía dưới mang đồ vật vừa mới chuẩn bị xong đưa tới. Mà hai mươi bảy người còn lại nhao nhao tiến lên rút thăm.
Trương Huyền cũng đi theo, rất nhanh đã rút được một cái.
Nhìn thoáng qua nội dung phía trên, hắn lắc đầu.
Xem ra vận khí của hắn cũng không tốt, năm danh ngạch luân không hắn cũng không rút được.
- Ta luân không...
Ngay lúc hắn đang cảm khái, chỉ thấy vẻ mặt Nhược Hoan công tử hưng phấn nhìn về phía hắn. Hắn tiếp nhận tờ thăm, quả nhiên thấy trên đó viết bốn chữ vòng một, luân không.
Mà hắn viết là đinh nhị.
- Tranh tài chia làm bốn khu vực Giáp, Ất, Bính, Đinh. Mỗi một khu vực chia làm nhất, nhị, tam, tư. Rút ra số thẻ tương đồng sẽ tiến hành thi đấu. Nếu như ở phía trên ghi chú chữ luân không thì trực tiếp đi vào vòng thập lục cường!
Thấy toàn bộ mọi người đã rút xong, Hồng sư nói.
- Hai người tiến hành so sánh, từ thứ tự cao thấp thi đấu lần trước mà quyết định nội dung tỉ thí. Nói cách khác. . . Lần trước thi đấu Danh sư, thế lực bài danh cao sẽ có tư cách ưu tiên lựa chọn sử dụng phương thức nào để tỷ thí. Đương nhiên, đối phương cũng có thể cự tuyệt. Chỉ có điều, chỉ có thể cự tuyệt một lần, lần thứ hai, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của đối phương để tỷ thí!
Quy tắc này so với tỷ thí trước kia không có gì khác biệt, không cần giải thích quá nhiều thì mọi người cũng có thể hiểu rõ.
- Tốt, hiện tại bắt đầu tranh tài. Hai vị rút được Giáp nhất luân không, rút được Giáp nhị ký lên lôi đài số giáp!
Nói xong hắn vung tay lên, một mảnh sương mù cuối cùng trên sân khấu biến mất. Lộ ra bốn cái lôi đài không lớn. Phiía dưới phân biệt ghi chú bốn chữ lớn Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Hai người thanh niên nắm trong tay tờ thăm, đồng thời đi tới.