Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1385: Chương 1385: Thiên Đạo thư viện tấn cấp (hạ) (1)




Nhưng căn cứ nàng hiểu rõ lão sư, hẳn là sẽ không thèm để ý.

Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng có tâm tư thu đồ, thu sư đệ cũng cự tuyệt, làm sao có thể đi bái lão sư khác của học viện làm thầy.

- Được rồi!

Quả nhiên, nghe được nàng nói, Trương Huyền lắc đầu, trên mặt cũng không có quá để ý, ngược lại quan tâm tới người khác:

- Đúng rồi, vị Lạc sư kia... cuối cùng thu mấy học sinh?

- Lạc sư, nàng... hình như một cái cũng không có thu, điều kiện của nàng quá hà khắc, trong vòng một canh giờ đọc thuộc lòng một vạn quyển thư tịch, cái này là không thể nào làm được!

Lạc Thất Thất lắc đầu.

- Một cái cũng không có thu?

Trương Huyền kỳ quái.

Nếu là học viện lão sư, làm sao sẽ một học sinh cũng không thu?

- Đúng vậy, cụ thể chuyện gì xảy ra ta cũng không biết, dù sao tất cả mọi người đều rất kỳ quái!

Lạc Thất Thất cũng không biết rõ.

Theo như truyền thuyết, Lạc Nhược Hi này, là tổng bộ phái đến rèn luyện, đã như vậy, khẳng định phải thu học sinh truyền giáo mới coi như hoàn thành, nhưng điều kiện hà khắc như thế, còn thu thế nào?

Cái này rõ ràng là đuổi người ah!

- Chờ tìm cơ hội hỏi một chút đi!

Nghĩ một lát, Trương Huyền cũng nghĩ không thông nguyên nhân gì, đành phải lắc đầu.

Không đi nghĩ sự tình Lạc Nhược Hi nữa, lúc này mới tập trung lực chú ý ở trên người Lạc Thất Thất, nhìn thoáng qua, nhịn không được sững sờ:

- Ngươi đột phá?

Trước đó Lạc Thất Thất liền đạt đến Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, ở năm thứ hai được cho hàng đầu, không nghĩ tới mấy ngày không thấy, đã đột phá ràng buộc, đạt đến Hóa Phàm thất trọng Quy Nhất cảnh!

- Ân, vẫn là công lao của lão sư, để ta được Triệu viện trưởng tẩy kinh phạt tủy, lúc này mới một lần hành động đột phá!

Lạc Thất Thất cười cười.

Nếu không phải Triệu viện trưởng trợ giúp, coi như nàng cách Quy Nhất cảnh không nhiều, muốn đột phá, cũng phải tốn hao mấy tháng thậm chí một năm thời gian.

Tu vi đi đến Hợp Linh cảnh, muốn đột phá, không chỉ cần chân khí gia tăng, linh hồn cũng phải trưởng thành, mà người sau, cực khó tu luyện, thường thường thật nhiều năm, cũng khó tăng trưởng một tia.

Nguyên nhân chính là như thế, năm thứ hai không biết bao nhiêu người bị vây ở Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, chính là đạp không ra một bước cuối cùng.

Triệu viện trưởng thân là cường giả Thánh cảnh, tự mình ra tay, không chỉ chân khí tinh thuần, linh hồn càng được rèn luyện một phen, lúc này mới thuận lý thành chương, đột phá cửa ải.

Không chỉ nàng nhận được chỗ tốt, ngay cả Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn, Ngô Chấn, Diệp Tiền cũng được lợi rất nhiều.

- Công lao?

Trương Huyền nháy con mắt.

Hắn có công lao gì? Lại cùng Triệu viện trưởng có quan hệ gì?

- Đúng vậy, chẳng lẽ lão sư quên sự tình ở Địa Cung, cứu chúng ta, thu hồi di thể của Ngô Dương Tử tiền bối, đây là đại công...

Lạc Thất Thất giải thích.

- Nha...

Trương Huyền giờ mới hiểu được, vì cái gì bản thân làm sập phân bộ của Luyện Khí học viện, đối phương đột nhiên cải biến thái độ, không làm gì mình, nguyên lai là vì cái này.

- Lão sư, ta không được ngươi đồng ý, liền giao Phủ Cầm Luyện Khí pháp cho Luyện Khí học viện, mong lão sư trách phạt...

Nói đến đây, Lạc Thất Thất vội vàng khom người.

Phủ Cầm Luyện Khí pháp, là lão sư mang nàng lấy được, mà nàng không trải qua đồng ý, liền giao lên, có chút tự tiện chủ trương.

- Thứ này vốn chính là Ngô Dương Tử truyền thụ cho ngươi, ngươi muốn xử lý như thế nào, liền xử lý như thế ấy, lại nói, nộp lên cho Triệu viện trưởng, hắn có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất, không có gì!

Trương Huyền vội vàng vẫy tay.

Lạc Thất Thất bái Ngô Dương Tử làm thầy, là học sinh danh chính ngôn thuận của hắn, bộ công pháp này, truyền cho ai, làm thế nào, là nàng quyết định, cùng bản thân không có quan hệ.

- Đa tạ lão sư!

Mặc dù đoán được lão sư sẽ đồng ý, nhưng mà không nghĩ tới nghĩ cũng không nghĩ, liền đáp ứng, loại lòng dạ này, quả thực làm người ta bội phục.

- Đúng rồi lão sư, sự tình nơi ở cũ của Ngô Dương Tử lão sư, ta tìm người tra xét, có người nói biết, hẹn ta đêm nay gặp mặt, hiện tại trời đã tối, ta muốn đi qua nhìn một chút!

Lại hàn huyên một hồi, Lạc Thất Thất đột nhiên nhớ tới một việc, nhịn không được nói.

- Đêm nay?

Trương Huyền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện, ánh nắng đã rơi về phía tây, trời có chút tối.

Xử lý xong sự tình Linh Tài các, đã vượt qua giữa trưa, sau đó lại nghe công khai khóa, cùng Lạc Nhược Hi đi dạo, lúc hôn mê, đã đến buổi chiều! Đằng sau hôn mê ba ngày, không nghĩ tới vừa tỉnh dậy, đã là trời tối ngày thứ tư.

- Như vậy đi, ta ăn một chút gì đó, lại cùng đi với ngươi!

Chần chờ một chút, Trương Huyền nói.

Ba ngày không có một giọt nước, trong bụng sớm đã trống trơn.

- Liền biết lão sư đói bụng, ta đã chuẩn bị xong!

Lạc Thất Thất cười cười, cổ tay khẽ đảo, trên bàn bày đầy thịt rượu phong phú.

- Đa tạ!

Nhìn thấy đồ ăn mỹ vị, Trương Huyền thèm ăn nhỏ dãi, vội vàng bắt đầu ăn.

Vừa ăn cơm, vừa nhân cơ hội nhìn lại trong óc.

Ba ngày trước, sở dĩ hôn mê, là bởi vì thư viện chấn động, hiện tại tỉnh lại, cũng muốn nhìn một chút, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tinh thần yên lặng nhìn thức hải, rất nhành thì đến trong thư viện, lập tức sửng sốt.

- Cái này... Thay đổi thế nào?

Trước kia thư viện là một điện đường to lớn, bên trong đủ loại thư tịch san sát, nhìn không thấy cuối cùng, mà bây giờ, bộ dáng vẫn tương đồng như cũ, nhưng mà cung điện trở nên càng bao la, càng cao hơn lớn.

Dường như toàn bộ thư viện được sửa chữa, không chỉ càng thêm tráng lệ, diện tích càng lớn, cũng càng thêm uy nghiêm.

Từ xa nhìn lại, cho người ta một loại áp bách đến từ linh hồn.

Nếu như nói trước kia Thiên Đạo thư viện, mặc dù ở trong thức hải, nhưng cho người ta một loại cảm giác hư vô mờ mịt, như hoa trong nước, trăng trong gương, mà bây giờ, hoàn toàn khác biệt, vững chắc ổn trọng, tựa như trước mắt thật có một điện đường thật sự.

- Thiên Đạo thư viện càng thêm chân thật, nhưng mà cái này có làm được gì?

Trương Huyền Tràn đầy nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.