Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2317: Chương 2317: Thiến Hoàng đế (hạ) (1)




Trong hoàng cung.

- Thế nào? Tên kia có khuất phục hay không?

Ngồi ở sau bàn mặt, Sở Thiên Hành ngẩng đầu nhìn một người áo đen quỳ ở cách đó không xa, nhàn nhạt hỏi.

- Bẩm báo bệ hạ, tên kia tuổi không lớn lắm, nhưng là cái xương cứng, hỏi cái gì cũng không nói, giống như người câm, các huynh đệ đã dùng đủ loại hình pháp, vẫn không có mở miệng!

Người áo đen ôm quyền.

- Xương cứng? Xương cứng ta gặp qua không ít, trong tay ta, đều sẽ biến thành tôm chân mềm!

Ánh mắt nhíu lại, Sở Thiên Hành cười lạnh.

- Vâng... Bất quá, bệ hạ, chúng ta để hắn... Nói cái gì?

Người áo đen nghi ngờ.

Bệ hạ chỉ bảo bọn họ dùng hình, cũng không nói đối phương nhận tội cái gì, hoặc là muốn thẩm vấn ra cái gì, để hắn cực kỳ khó hiểu.

- Không cần nói cái gì, chỉ cần dằn vặt hắn ý niệm dao động, hoàn toàn khuất phục liền tốt, những chuyện khác, ta sẽ tự mình xử lý!

Sở Thiên Hành khoát tay áo.

- Vâng!

Người áo đen nhẹ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Thấy hắn rời khỏi, ánh mắt của Sở Thiên Hành phát lạnh, đứng dậy.

Chỉ cần ý niệm của đối phương buông lỏng, mình liền có thể dựa theo Ngoan Nhân truyền thụ linh hồn bí pháp thuần phục, đến lúc đó, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!

Rời ghế ngồi, đi ra ngoài điện, vừa đi ra gian phòng, liền thấy người áo đen vừa rồi nói chuyện với hắn nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, hình như hôn mê bất tỉnh.

- Ừm?

Sầm mặt lại, vận chuyển chân khí toàn thân.

Hắn là cường giả nửa bước Xuất Khiếu cảnh, hơi sử dụng lực lượng, chân khí lập tức như thủy ngân chảy xuôi ở trong huyệt đạo, phát ra thanh âm phần phật.

Thuộc hạ lặng yên không tiếng động ngất đi, một chút động tĩnh cũng không có, chỉ sợ có cao thủ mai phục ở bốn phía.

Đang muốn đi qua nhìn một chút, thuộc hạ của mình bị ai ra tay, thân thể kìm lòng không được lắc lư một cái, con ngươi thu hẹp:

- Không tốt, là... Chí Tôn Thanh Phong tán!

Loại cảm giác này hết sức quen thuộc, chính là độc dược hai mươi năm trước, lúc Dị Linh tộc tiến công sử dụng.

Một khi ngửi vào, sẽ lập tức rã rời như bùn, nửa bước Xuất Khiếu cảnh cũng khó may mắn thoát khỏi.

Năm đó, chính là bị bắt, bị Thanh Điền Hoàng dằn vặt sắp tử vong, cuối cùng hiến tế linh hồn, trở thành khôi lỗi của đối phương, mới có thể chạy trốn.

- May mắn có giải dược...

Cổ tay khẽ đảo, một cái bình ngọc xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cố nén trong đầu mê muội, lấy ra một viên thuốc để vào miệng.

Hắn không giống Chiến Sư, chịu qua huấn luyện, cho dù mê muội cũng có thể kiên trì chiến đấu.

Dù tu vi là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, lại là vô số dược liệu tích tụ lên, sức chiến đấu so với Nguyên Thần đỉnh phong bình thường cũng hơi có không bằng, chớ nói chi là Chiến Sư.

Viên thuốc vào cổ họng, lập tức tan ra, vốn cho rằng rất nhanh liền có thể khôi phục năng lực, ai biết đợi một hồi, không có phản ứng chút nào.

Thật giống như ăn thuốc giả vậy.

- Chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt tái xanh.

Cái giải dược này, là Thanh Điền Hoàng tự mình cho, chỉ cần nuốt vào, liền sẽ không bị Thanh Phong tán ảnh hưởng...

Làm sao ăn hết rồi, vẫn rã rời vô lực? Đang khó hiểu, ý định tìm mấy loại thuốc giải độc khác thử một chút, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Thuốc này là dùng thủ pháp tổ sư truyền thụ cho luyện chế thành, dược lực mạnh mẽ hơn trước đó gấp năm lần, giải dược bình thường căn bản vô dụng!

Sầm mặt lại, vội vàng xoay người, liền thấy một đám người mặc quần áo khó hiểu đi tới.

Đám người Hứa trưởng lão biết hành động lần này dính dáng cực lớn, sau khi rời khỏi Chiến Sư đường, liền đổi lại quần áo trước kia, như vậy đại biểu là cá nhân, mà không phải Chiến Sư đường.

Bọn họ luyện chế Chí Tôn Thanh Phong tán, dùng phương pháp tổ sư truyền thụ cho luyện chế, dược hiệu cao, hao tổn ít, cho dù dùng giải dược trước kia cũng không có tác dụng gì.

Nếu không có chỗ dựa này, cũng không dám quang minh chính đại đến hoàng cung cướp người như vậy.

- Các ngươi có biết đây là địa phương nào không? Nơi này là Thanh Nguyên hoàng cung, dám động thủ với Hoàng đế, là đại nghịch bất đạo, tội không thể tha...

Sở Thiên Hành nhíu mày, lớn tiếng quát.

Bất quá lời còn chưa dứt, liền nghe một thanh âm tức giận vang lên:

- Tội không thể tha? Tha con mẹ ngươi!

Ngay sau đó, còn không kịp phản ứng, Sở Thiên Hành liền thấy một viên thịt to lớn lao đến hắn.

Bành!

Mắt tối sầm lại, bị một quyền bắn trúng hốc mắt, bay ngược ra ngoài, đụng lấy cây cột, đầu rơi máu chảy.

- Ngươi...

Sở Thiên Hành giãy dụa đứng dậy, nhìn thấy một tên mập xuất hiện ở trước mắt, vừa rồi một quyền kia, đúng là hắn đánh tới.

- Ngươi là quản gia của Trương sư... Tôn Cường?

Toàn thân hắn căng thẳng.

Trung Thanh Vương cũng là bởi vì tên này, mới bị làm suýt chút nữa chết, hắn cũng điều tra qua, vừa nhìn thấy dung mạo liền nhận ra được.

- Không sai, chính là Cường gia gia của ngươi!

Cười lạnh một tiếng, Tôn Cường quay đầu nhìn về phía một vị lão giả:

- Hứa trưởng lão, nhưng có dao găm không?

- Có!

Lấy ra một cây chủy thủ đưa tới, Hứa trưởng lão hơi nghi hoặc nhìn qua:

- Ân công muốn cái này làm gì?

- Cái tên này dám bắt Lưu Dương... Ta muốn thiến hắn!

Tôn Cường cắn răng.

- Thiến?

Khóe miệng đám người Hứa trưởng lão giật một cái.

Người trong hoàng cung, trúng độc chỉ là trong thời gian ngắn rã rời, sẽ không đả thương tu vi cùng tính mạng, cho dù Danh Sư đường thẩm tra, vì cứu người, tình huống bất đắc dĩ...

Lại thêm Trương sư xông đường thành công, tất cả đều ở trong khống chế.

Thật muốn thiến Hoàng đế... Chuyện liền nháo lớn rồi.

Tội thí quân a... tin tức truyền ra ngoài, Danh Sư đường cũng không gói được lửa.

- Tới mấy người, giúp ta đè lại, không làm phế gia hỏa này, ta không họ Tôn!

Tôn Cường trừng mắt, hừ lạnh.

Từ khi đi theo lão gia, chưa từng chịu oan ức như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.