Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 792: Chương 792: Thiếu gia nhà chúng ta mua! (2)




Dựa theo đạo lý, nắm giữ chức nghiệp giám bảo sư, kiếm tiền nhanh, chắc hẳn là xuất thân cực cao, không thể yếu hơn so với những người phía dưới.

Đáng tiếc, tiền của hắn đều tập trung thu thập chứa bảo vật, tài chính lưu thông cũng không nhiều. Có thể lấy ra ba nghìn đã là cực hạn.

Mà những người phía dưới này không giống vậy. Một gia tộc một thế lực, tích lũy mấy nghìn năm, tài phú kinh người. Hơn một vạn linh thạch với hắn mà nói, không lấy ra được. Nhưng đối với những người này mà nói, tối đa thương gân động cốt, chỉ cần nghĩ biện pháp lại bán ra, không chỉ lấy lại vốn, còn sẽ kiếm được một khoản lời lớn.

...

Bên trong một gian phòng bao của phòng đấu giá.

Một người thanh niên ngồi ngay ngắn ở trước cửa sổ, long bàng hổ cứ, mang theo khí tức ngạo nghễ.

Một lão già đứng phía sau hắn, tuy rằng không biểu diễn tu vi, lại khiến người ta một loại cảm giác giống như vực sâu, tựa như biển, không nhìn ra sâu cạn. Sợ rằng so với Kim Tòng Hải, cũng chỉ mạnh hơn chứ không kém.

- Bức tranh thất cảnh? Có ý tứ!

Nhìn thấy được Trần trưởng lão phía dưới mở ra, ánh mắt người thanh niên lóe lên.

- Thiếu gia, có thể có hứng thú?

Lão già khom người.

- Bức tranh thất cảnh, cho dù là tông môn, cũng được cho là bảo vật. Mua lại, đối với tu luyện chức nghiệp trợ giúp thi họa của ta, khẳng định có ích lợi rất lớn.

Người thanh niên gật đầu.

- Tốt lắm, ta lại mua!

Lão già gật đầu, lại muốn báo giá.

- Tạm thời không vội. Chờ bọn họ báo giá gần xong, chúng ta lại mở miệng.

Người thanh niên vẫy bàn tay một cái.

- Vâng!

Lão già có chút do dự:

- Chỉ là... Ta sợ một lát nữa giá quá cao, linh thạch chúng ta mang theo, không đủ mua Vô Hồn Kim Nhân...

- Vô Hồn Kim Nhân dính dáng tới chức nghiệp vu hồn sư này. Nếu có thể nhận được một ít tin tức có tác dụng, mang về tông môn, địa vị của ta khẳng định sẽ trong nháy mắt tăng mạnh, thu được Danh Sư Đường coi trọng... Trở thành người đầu tiên thế hệ trẻ tuổi, chỉ là vấn đề thời gian.

Người thanh niên khẽ cười:

- Chỉ có điều... về điểm ấy không cần lo lắng. Chuyện Vô Hồn Kim Nhân, ta đã đặc biệt nghe rõ ràng. Người bán đấu giá thứ này, hình như không muốn lấy phương thức linh thạch bán ra.

- Không lấy linh thạch bán ra?

Lão già sửng sốt.

Lấy ra bán, không phải là kiếm tiền sao? Không muốn lấy linh thạch phương thức bán ra, có ý gì?

- Nghe nói người này thọ nguyên sắp hết. Chỉ cần tu vi không có cách nào đột phá bình chướng, linh thạch nhiều hơn nữa cũng chỉ là phế phẩm. Ta đoán không sai, hắn muốn chính là ngọc phù chương trình học, hơn nữa cấp bậc càng cao càng tốt.

Thanh niên nói.

Linh thạch, tuy rằng đại biểu cho tài phú, mà khi đạt được số lượng nhất định, cũng chỉ là một đống con số.

Tu vi không có cách nào đột phá, tuổi thọ không có cách nào kéo dài, sớm hay muộn đều sẽ biến thành đất vàng, biến mất trên đời giới... Người cũng đều chết, tiền nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?

Còn không bằng đổi ngọc phù chương trình học của danh sư, nếu may mắn có thể mượn cơ hội đột phá, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với chỉ cần một ít linh thạch.

Huống gì thực lực tăng, muốn kiếm tiền còn không dễ dàng sao?

Bất kể nơi nào, thực lực vẫn quan trọng nhất căn bản nhất. Những cái khác đều là vật ngoài thân.

- Nếu như chỉ cần ngọc phù chương trình học, vậy quả thật lại đơn giản... Bản thân thiếu gia, chính là một vị thiên tài danh sư, giúp nhân vật nhỏ chỗ này chỉ điểm, khiến cho hắn thăng cấp, không khó lắm!

Lão già hiểu được mỉm cười.

- Đó là tất nhiên. Lần này thi đấu danh sư, ta lại ít nhất phải tiến vào trước năm!

Trên mặt người thanh niên tràn ngập vẻ tự tin.

- Thiếu gia thiên phú vô song. Không quan tâm mức độ tâm cảnh hay là lý giải đối với võ đạo, đều vượt xa người bình thường. Ta thấy không chỉ trước năm, trước ba cũng không có bất cứ vấn đề gì!

Lão già nói.

- Trước ba... cái này không dễ nói. Mấy người này cũng khó đối phó. Chỉ có điều, ta cũng không sợ. Đến thời điểm gặp xem trạng thái của ai tốt!

Thần sắc ngưng trọng một chút, người thanh niên lập tức khoát tay, lại nhìn về phía phòng đấu giá:

- Được rồi, sắp kết thúc rồi, kêu giá đi! Đúng rồi, linh thạch ta còn có chỗ cần dụng, không nên lãng phí.

- Vâng!

Lão già gật đầu.

Lúc này, giá đã báo được gần xong. Cho dù không ít gia tộc có tiền và thế lực lớn tới phòng đấu giá, đối mặt với loại giá này, cũng chùn bước, không thể không dừng lại.

- Hai vạn linh thạch lần một, hai vạn linh thạch lần hai. Có còn ai ra giá tiền cao hơn không? Nếu như không có, bức một lần say rượu nằm mộng thấy này, lại cho bán cho bằng hữu phòng bao số 14...

Trần trưởng lão nhìn quanh một vòng.

...

- Hai vạn linh thạch? Không nghĩ tới một bức họa, tự nhiên bán được nhiều tiền như vậy...

Nhìn phía dưới cạnh tranh đẩy giá lên, ánh mắt Trương Huyền tỏa sáng.

- Đúng vậy, xem ra chắc là không ai cạnh tranh, hai vạn linh thạch, như vậy so sánh với... xông qua ải kiếm tiền còn nhanh nhiều!

Tôn Cường cũng hưng phấn gật đầu.

Hai người còn chưa nói dứt lời, liền nghe được một giọng nói già nua vang lên.

- Khoan đã. 21 cái ngọc phù chương trình học tứ tinh, bức tranh này, thiếu gia nhà chúng ta mua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.