Còn tưởng rằng yêu cầu của đối phương cao bao nhiêu, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.
Minh chủ của Vạn Quốc liên minh, lại giết một tiểu nhân vật Hóa Phàm nhị trọng sơ kỳ, điều kiện như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ đồng ý.
Quả thực so với cho không cũng không có gì khác biệt.
“Mọi người trước tiên đừng có gấp!
Khi toàn bộ mọi người ở đây tràn ngập vẻ hưng phấn, muốn tranh đoạt danh ngạch thì Đinh Hồng nhìn quanh một vòng: “Nghe ta nói hết lời rồi mới quyết định!
Mọi người dừng lại rồi nhìn qua.
“Người mà ta muốn giết, mặc dù thực lực chẳng ra sao cả, thế nhưng thân phận lại tương đối đặc thù, là một vị Danh sư, hơn nữa. . . Chính là người tham gia lần thi đấu này của Vạn Quốc thành!
Đinh Hồng nói.
“Danh sư tham gia thi đấu của Vạn Quốc thành? Người mà ngươi nói chính là. . . Trương Huyền Danh sư gần đây thanh danh vang dội hay sao?
Mọi người sững sờ.
Xem như là đối thủ tham gia thi đấu, coi như Vạn Quốc thành không khiến cho người ta chú ý, thế nhưng cái tên Trương Huyền vẫn được bọn họ nghe nói qua.
Không đủ hai mươi đã từ bên trong tuyển chọn trổ hết tài năng, càng thành công khảo hạch Danh sư tứ tinh tại chỗ, hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Muốn giết người này?
Mọi người mới vừa rồi còn kêu la vui mừng, trong nháy mắt tất cả đều trở nên yên lặng.
Danh sư là người không thể tuỳ tiện chém giết, nếu không, một khi tổng bộ truy xét, ai cũng không gánh được.
Huống chi lại là loại gia hỏa gần đây thanh danh vang dội, một khi động thủ, vị trí thế lực của bọn hắn đều rất có khả năng phải chịu nghi ngờ và điều tra.
“Ngươi và Trương sư có thù hận gì?
Nhíu mày, La Hoàng tông chủ nhìn qua.
Danh sư không thể tuỳ tiện chém giết, nhưng cũng không phải là không thể giết. Nếu cần phải làm như thế, nhất định phải có một trong mấy điều kiện phía dưới.
Một, hai bên có thù hận chân chính, đã đến mức độ không có cách nào hóa giải được.
Hai, vị Danh sư này tự kiềm chế thân phận, làm ra chuyện trái với sư đức, bị vạn người phỉ nhổ.
Ba, bất kính đối với Danh sư cấp cao, làm ra hành động ngỗ nghịch với Danh sư cấp cao.
. . .
Cũng chính là quy định của Danh sư đường. . . Người làm trái lương tâm, giết! Người làm trái đức, giết! Người làm trái lễ, giết!
Cho dù là Danh sư, đức hạnh và lễ nghi cũng không thể vi phạm, nếu không, Danh sư đường cũng không bảo vệ được bọn hắn.
“Hắn giết thân nhân, diệt ta vương quốc của ta, cừu hận. . . Không đội trời chung!
Cắn chặt răng, Đinh Hồng lên tiếng gào thét.
Đường đường là lão tổ một nước, hiện tại lại giống như chó nhà có tang vậy, ngay cả nhà cũng không dám trở về, những nơi nhiều người cũng không dám đi. . . Cũng bởi vì cái tên này.
“Cừu hận không đội trời chung, như vậy là tốt rồi!
Thấy vẻ mặt của hắn không giống giả vờ, La Hoàng tông chủ nhẹ nhàng thở ra: “Ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi mau chóng tăng thực lực đạt tới Hóa Phàm tam trọng, ngươi tự mình báo thù, chém giết hắn, được chứ?
Hắn đã có thù hận không đội trời chung với vị Trương sư này, như vậy cũng đã phù hợp với điều kiện thứ nhất để chém giết Danh sư, hoàn toàn có thể giúp hắn tăng thực lực lên, tự bản thân báo thù.
Hai bên có thù hằn lớn, tỷ thí công bằng bị giết chết, như vậy xem như là Danh sư đường cũng không thể nói được cái gì.
“Đúng a!
“Làm sao ta không nghĩ tới điểm ấy chứ!
“Vẫn là phản ứng của La tông chủ nhanh hơn một bước...
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người vỗ trán một cái.
Cùng là giết người, chỉ cần bọn hắn không xuất thủ thì sẽ không có trách nhiệm, về sau tổng bộ truy xét cũng không tìm thấy được chỗ để gây ra phiền phức.
“Biện pháp này tuy tốt, chỉ là. . . Tên kia rất cổ quái, ta sợ không phải là đối thủ của hắn!
Đinh Hồng lắc đầu.
Mặc dù lời đối phương nói khiến cho hắn rất động tâm, nhưng khi đó hắn đã từng chiến đấu qua một trận với tên kia, thủ đoạn quỷ dị khiến cho người ta khó có thể tin.
Hắn có thực lực Hóa Phàm nhất trọng mà cũng thua trong tay nửa bước Hóa Phàm, coi như đi đến Âm Dương cảnh cũng chưa chắc có thể là đối thủ của đối phương.
Nói thật, phải chiến đấu qua với tên kia thì mới biết được sự đáng sợ của hắn. Vạn nhất còn chưa đánh qua mà đã muốn trốn, như vậy nhất định sẽ trốn không thoát.
“Không phải là đối thủ? Ý của ngươi là chúng ta nhất định phải chém giết thì mới được sao?
La Hoàng nhíu mày lại.
“Đúng vậy!Đinh Hồng nói.
“Chuyện này... Mọi người yên lặng.
Nếu như đối phương là tiểu nhân vật yên lặng vô cớ, như vậy giết thì giết. Thế nhưng người ta là tuyển thủ tham gia thi đấu Danh sư, danh khí lớn như thế.
Một khi động thủ, tất nhiên sẽ bị Danh sư đường Vạn Quốc thành bắn ngược, đến lúc đó chỉ cần bẩm báo cho tổng bộ, đừng nói kaf thế lực khác, coi như Lưu Vân tông mạnh nhất cũng không chịu đựng được nổi.
“Để ta nói thật với các ngươi vậy, bản chép tay Khổng sư này cũng không có ở trên tay của ta, mà đang ở trong tay người khác. Bất kể là ai, chỉ cần đồng ý. Sau khi giúp ta hoàn thành hai chuyện kia ta sẽ lập tức nói cho hắn biết bản chép tay ở nơi nào.”
Thấy mọi người không nói lời nào, Đinh Hồng nói.
“Giúp ngươi trở thành minh chủ Vạn Quốc liên minh và tăng thực lực lên cũng không khó. Chuyện Trương sư. . . Liên quan rất lớn, coi như Lưu Vân tông chúng ta cũng không dám tuỳ tiện đồng ý!
La Hoàng tông chủ chần chờ một chút rồi nói: “Như vậy đi, trước tiên ngươi cứ nói món kia bảo vật ở nơi nào, chúng ta có nhiều người như vậy sẽ thương nghị lựa chọn ra sao. Nếu như đáng giá, tự nhiên sẽ ra tay. Nếu không đáng thì cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành hai nguyện vọng khác.”
Giết một vị Danh sư tứ tinh, xem như bọn hắn cũng không dám tuỳ tiện động thủ, cho nên tạm thời vẫn ngăn chặn chuyện này lại. Sau khi biết tin tức chuẩn xác về bảo vật rồi lại nói.
“Không sai, ở đây có nhiều thế lực như chúng ta, còn không đến mức bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà đánh mất chữ tín của chính mình!
Một vị tông chủ khác nói.