- Ngươi trốn ở trước mặt cửa đá, một khi tên này đi ra, ta sẽ từ chính diện hấp dẫn nó, sau đó. . . Ngươi nghĩ biện pháp đi vào. Nếu như có thông đạo thì lập tức chạy trốn, không cần chờ ta!
Biết tình huống rất nguy hiểm, Trương Huyền nhíu mày một cái, lặng lẽ truyền âm.
- Không được...
Nghe tháy sắp xếp của hắn, khuôn mặt Lạc Thất Thất đỏ lên, vội vàng la lên.
Thực lực của đối phương nàng đã nhìn qua, Trương sư hấp dẫn từ chính diện, tương đương với chính diện đối mặt với đối phương để tạo ra cơ hội chạy trốn cho nàng!
Người khác gặp phải nguy hiểm đều lo tới bản thân mình trước, nghĩ làm sao để cho mình may mắn thoát khỏi khó khăn. Mà vị Trương sư này lại hi sinh cho nàng, để nàng có thể giữ mạng. . .
Phần ân tình này thực sự quá lớn.
- Lão sư...
Hốc mắt nàng đỏ lên.
Hoạn nạn mới thấy chân tình.
Đây mới thật sự là lão sư!
Vì học sinh có thể liều lĩnh! Coi như nàng là Danh sư ngũ tinh, dù đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ một hồi thì sợ rằng cũng không làm được như vậy.
- Nhanh lên, đừng do dự nữa. Nếu không, ngay cả một người cũng không trốn thoát!
Trương Huyền nói.
- Con. . . Được rồi!
Lạc Thất Thất cắn răng, khẽ gật đầu, vội vàng đi tới một bên của cửa đá.
Kẹt kẹt! Kẹt kẹt!
Nàng mới vừa nấp kỹ thì cửa đá đã triệt để mở ra, ngay sau đó có một bóng người cao to từ bên trong bước ra ngoài.
Là một đại gia hỏa cao gần ba mét, toàn thân xanh xám, mang theo khí tức tĩnh mịch.
- Là. . . Dị Linh thi nhân khôi lỗi?
Con ngươi co rụt lại, Lạc Thất Thất che miệng, thân thể mềm mại khẩn trương mà không ngừng run rẩy.
Thứ trước mắt này cũng không phải là tộc nhân Dị Linh tộc, mà là dùng thi thể Dị Linh tộc để luyện chế mà thành khôi lỗi!
Dị Linh tộc trời sinh đã mạnh mẽ, bất kể thân thể hay là linh hồn và tu vi, vừa ra đời đã chiếm ưu thế hơn so với nhân loại. Dùng loại thi thể này để luyện chế thành khôi lỗi, giống như Vô Hồn Kim Nhân vậy. Thậm chí càng thêm cường đại, có thể phát huy ra toàn bộ sức chiến đấu khi còn sống!
Khó trách trước đó hai người một mực suy đoán, hơn hai nghìn năm không có người ra ngoài, cho dù có người sống thì cũng đã chết. . .
Không nghĩ tới lại là khôi lỗi!
Loại vật này, hấp thu linh khí mà khởi động, chỉ cần không hư hại thì tuổi thọ có thể nói là vô hạn. Tuy rằng nơi này là lòng đất, thế nhưng linh khí đầy đủ, coi như tiêu hao cực kỳ kinh người thì dùng thời gian nhất định cũng có thể khôi phục lại được.
Rất có khả năng, bàn ghế trước đó chính là hắn lau.
Mặc dù không có gì trí tuệ, thế nhưng việc nghiêm túc hoàn thành chuyện mà chủ nhân giao phó, bọn chúng vẫn có thể làm được!
- Chết!
Trong lúc tràn ngập khiếp sợ thì đã nghe thấy Trương sư phía trước hét lớn một tiếng, đồng thời trường kiếm đột nhiên đâm ra.
Ầm!
Kiếm khí bí mật mang theo lực lượng toàn thân chèn ép không khí, làm cho không khí phát ra tiếng vang chói tai, trực tiếp đâm về phía khôi lỗi.
Khôi lỗi đi ra khỏi cửa đá, bàn tay thô to bỗng nhiên vỗ về phía kiếm mang.
Sưu!
Lực lượng cuồng bạo của Trương sư va chạm với đối phương một cái, giống như là thuyền cô độc gặp sóng lớn vậy, không có chút năng lực phản kháng nào thì đã đập tan.
- Đi mau!
Trong lúc nàng đang chần chờ có nên đi qua hỗ trợ cho Trương sư hay không thì đã nghe thấy tiếng quát tràn ngập vẻ gấp gáp của hắn vang lên.
- Ừm!
Biết đối phương làm như vậy vì tranh thủ cơ hội sống sót cho nàng, Lạc Thất Thất tràn ngập cảm kích, sau đó cắn răng xoay người phóng đi về phía cửa đá!
Lão sư, cám ơn ngươi. . .
Nếu như lần này chúng ta có thể còn sống thì cho dù người muốn ta làm gì ta cũng tuân theo, làm học sinh và thủ hộ giả cả đời cho người. . .
Ầm ầm!
Bên này nàng kích động, cảm động thì bên kia Trương Huyền đã cảm thấy có một cỗ lực lượng cực mạnh đánh tới, cả người lần nữa rên lên một tiếng, bay ngược ra. Bị một chưởng của đối phương đánh cho dán lên trên tường.
- Không nên ah!
Giãy dụa từ bên trên tường đi xuống, lại nhìn khôi lỗi Dị Linh tộc đang nổi giận đi tới, Trương Huyền không hiểu ra sao.
Hắn hấp dẫn tên này, để cho Lạc Thất Thất có cơ hội chạy trối chết. Cũng không phải là hắn hảo tâm, mà là. . . Muốn thu hoạch được sự cảm kích của nàng, hình thành Thiên Đạo chi thư!
Một khi có thứ này, xem như ngay cả Thánh giả cũng có thể dùng một sách đập chết!
Đối phương đã bái hắn làm sư phụ, lại thêm cảm kích, vốn hắn cho rằng nhất định có thể hình thành ở trong đầu. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới. . . Cái gì cũng không có!
Chẳng lẽ, vừa rồi đối phương không có cảm kích?
Không đúng a, ánh mắt của nàng, hắn có thể nhìn ra, tuyệt đối là mang ơn, nhưng vì sao lại không có hình thành thứ này cơ chứ?
- Chẳng lẽ, cảm kích là phải thụ nghiệp giải thích nghi hoặc chứ không phải là. . . Loại ân cứu mạng này hay sao?
Đột nhiên, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
Trước đó khi trong đầu hắn hình thành Thiên Đạo chi thư đều là truyền thụ võ học, công pháp, hoặc là thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cho nên mới có được cảm kích.
Mà lần này, rõ ràng đã khác biệt.
Lần này là ân cứu mạng, mặc dù cũng có ân tình rất lớn, rất rõ ràng cũng không phải là cảm kích sư ân. Mà càng nhiều hơn đó chính là lòng dạ của hắn và thái độ khi đối mặt với nguy hiểm!
- Tính sai...
Khóe miệng giật một cái, mồ hôi lạnh của Trương Huyền ứa ra.
Vốn hắn cho rằng đối phương có danh phận sư đồ với hắn, chỉ cần cảm kích thì đã có thể hình thành kim thư, sau đó hóa giải nguy cơ lần này. Thậm chí còn có thể chạy thoát, thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thế mà lại không thành công. . .
Lần này hắn phải thực sự đối mặt với gia hỏa này, thực sự tới chiến đấu!
Mà rất rõ ràng, thực lực bây giờ của hắn, còn xa không phải là đối thủ!
Sưu!
Trong lúc vẻ mặt hắn buồn bực thì khôi lỗi Dị Linh tộc đã đi tới trước mặt, nắm đấm thô to trực tiếp đập vào đầu hắn!
Sinh tử chỉ trong nháy mắt.
Từ lúc Trương Huyền xuyên việt đến nay, đây là lần nguy cơ lớn nhất!