Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 983: Chương 983: Trở lại Vạn Quốc thành (1)




“Vâng!

Mặc dù mọi người không cam lòng, thế nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Nếu thực sự làm lớn chuyện, như vậy tất nhiên Danh sư đường Vạn Quốc thành sẽ lên đường, chỉ sợ không đợi đến khi Trương Huyền về thì người của tổng bộ đã tới trước. Ngược lại còn gây bất lợi cho bọn họ.

Soạt!

Đến nhanh, rút lui cũng nhanh, thấy toàn bộ bọn họ đã rời khỏi, Tôn Cường chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống dưới đất.

Hắn là quản gia của Danh sư Dương Huyền, không thể làm mất uy phong, thế nhưng. . . Thực lực bản thân cũng chỉ có Hóa Phàm nhất trọng, đối mặt với nhiều cường giả như vậy vẫn có áp lực rất lớn.

“Ngươi. . . Không sợ chết hay sao?

Nhớ tới hung hiểm vừa rồi, Triệu Phi Vũ không nhịn được đi tới trước mặt hắn.

Bảo nhiều cường giả Hợp Linh cảnh như vậy xéo đi, xem như ngay cả phụ thân nàng cũng không nói nên lời được. Vị quản gia thoạt nhìn béo béo mập mập này rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra chứ?

“Đương nhiên là sợ!Một lúc lâu sau, lúc này Tôn Cường mới khôi phục lại, hắn đứng dậy lắc đầu.

“Sợ. . . Vậy ngươi còn...

Ngay cả Tiết viên chủ cũng kì quái.

Sợ hãi mà còn tìm đường chết, lời gì cũng dám nói sao?

Nếu như vừa rồi vị La Hoàng tông chủ kia thật sự ra tay, chỉ sợ cơ hội phản kháng hắn ta cũng không có, sẽ bị đánh chết tại chỗ.

Coi như về sau Trương sư trở về tìm lại công đạo, báo thù thay ngươi thì có ích lợi gì chứ?

Người đã chết rồi!

“Lão gia đối với ta ân trọng như núi, khiến cho ta từ một tiểu nhân vật chỉ có Chân Khí cảnh đi đến tình trạng ngày hôm nay. Được vô số người tôn trọng và tín nhiệm. . . Chỉ cần ta làm quản gia một ngày thì phải có tư cách và nghĩa vụ giữ gìn tôn nghiêm của lão gia không bị xâm phạm, dù là. . . Bỏ mình!

Ánh mắt Tôn Cường kiên định.

Nếu như không phải có lão gia thì hắn vẫn là tiểu thương nhân ngồi ăn rồi chờ chết ở bên trong thương hội, nào có thể nhìn thấy nhiều Danh sư như vậy chứ? Nào có thế có được địa vị mà ngay cả công chúa Vạn Quốc liên minh cũng không dám khinh thị chứ?

Lão gia cho hắn cuộc sống thứ hai, xem như quản gia. Nếu như ngay cả uy nghiêm lão gia cũng không giữ được, coi như còn sống thì cũng là không làm tròn bổn phận.

Đây là tín niệm của hắn, cũng là kiên trì.

Chính vì vậy, hắn mới có thể trong lúc nguy hiểm đứng ở phía trước, khí thế ngập trời, không biết sợ hãi.

Có thể không có thực lực, có thể tu vi không đủ, nhưng. . . Uy phong của việc làm quản gia của Danh sư cấp cao không thể vứt đi được!

“Cái này...

Triệu Phi Vũ tràn ngập bội phục.

Cái tên mập mạp này thoạt nhìn có chút hèn mọn, cũng có chút không đáng tin. Không nghĩ tới trong lòng cũng có thứ để bản thân kiên trì.

Hơn nữa. . . Dường như, người bên cạnh Trương sư, mỗi một người đều rất kỳ quái, nhưng có thể đoàn kết cùng một chỗ, không giữ lại một chút nào. Lại không có bất kỳ xung đột và lục đục với nhau gì cả.

Có lẽ. . . Đây chính là cái gọi là mị lực nhân cách a.

“Lão gia mà ngươi nói là Dương sư? Rốt cuộc hắn ở đâu?

Cảm khái một câu trong lòng, lại một lần nữa nhìn qua.

Vị Dương sư này nàng cũng đã sớm nghe nói qua, là lão sư của Trương sư, nhưng đến hiện tại còn chưa bao giờ thấy qua.

“Lão gia luôn luôn giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cụ thể ở đâu ta cũng không biết!

Nói đến Dương Huyền, Tôn Cường tràn ngập bội phục.

“Không biết ở đâu? Triệu Phi Vũ vô cùng nghi hoặc nói: “Như vậy. . . Trương sư tham gia thi đấu Danh sư, hắn cũng không có tới ư?

Đồ đệ lần thứ nhất tham gia tỷ thí giữa các Danh sư với nhau, chẳng lẽ vị này làm lão sư cũng không xuất hiện hay sao?

“Cái này. . . Ta cũng không biết, bất quá. . . Có lẽ cũng sắp trở về a!

Tôn Cường sửng sốt một chút, gật gật đầu.

Một lần có nhiều người như vậy chạy tới tìm Trương sư, không có ý tốt, nếu như Dương sư không xuất hiện, hắn sợ rằng mình không kiên trì được nữa.

Thế nhưng. . . Lão gia, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?

. . .

Hắt xì!

Trương Huyền vuốt vuốt cái mũi.

Đương nhiên hắn không biết Đinh Hồng đã đến Vạn Quốc thành, thậm chí còn mê hoặc được người mạnh nhất trong mười bốn thế lực. Lại còn đến phủ đệ tìm người, lúc này hắn đang đứng ở bên trên sống lưng của phi hành linh thú, nhìn xuống kiến trúc liên miên chập trùng ở phía dưới, hai mắt càng ngày càng sáng.

Trải qua hơn nửa tháng phi hành, Vạn Quốc thành. . . Đã đến!

“Rốt cục cũng đã trở về, có lẽ cũng đã bồi dưỡng được Tỉnh Hồn thảo rồi, đêm nay là có thể luyện chế ra Tỉnh Hồn hương, nghĩ biện pháp khiến cho Lộ Xung tỉnh lại!

Bởi vì Tỉnh Hồn thảo không thể thả vào giới chỉ trữ vật cho nên hắn mới không mang theo. Từ lúc rời đi cho tới bây giờ cũng gần năm mươi ngày, chắc hẳn dưới sự chiếu cố của Vương Dĩnh đã xấp xỉ hoàn thiện, có thể luyện chế ra được Tỉnh Hồn hương.

Có thứ này, Lộ Xung có thể sống sót, giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng của hắn.

Ầm ầm!

Cách đó không xa có một đạo sóng linh khí, một cỗ khí tức cường đại truyền đến.

“Đột phá?

Xoay mặt nhìn lại, vừa vặnNhược Hoan công tử mở mắt ra.

Lúc này, hai mắt hắn thanh tịnh, một thân tinh khí như rồng như hổ, khiến cho người ta có một loại cảm giác như long tinh hổ mãnh, lực lượng vô cùng.

Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh cảnh đỉnh phong!

Dưới sự chỉ điểm của Trương Huyền, lại mượn linh thạch trung phẩm, quả nhiên trong nửa tháng hắn đã đạt đến Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong.

“Đa tạ Trương sư chỉ điểm!

Đứng dậy, cảm nhận được lực lượng trên người so với trước kia cường đại hơn nhiều, Nhược Hoan công tử tràn ngập cảm kích ôm quyền nói.

Nếu không phải có đối phương trợ giúp thì khả năng hắn vẫn là Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, còn không biết chênh lệch bao nhiêu với đỉnh phong.

“Chuyện nên làm thôi!

Trương Huyền khoát tay áo.

Dung hợp một đạo chân khí của hắn, chân khí vốn vẩn đục của đối phương trở nên tinh thuần, liên tục đột phá mấy cấp bậc nhỏ là chuyện rất dễ dàng.

Nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được, như vậy cũng không có tư cách xưng là thiên tài.

“Trương sư, tu vi của ngươi... Khang đường chủ nhìn qua.

Nhìn thấy mấy ngày nay Nhược Hoan công tử dần dần tiến bộ, trong lòng của hắn cũng vô cùng cao hứng, đồng thời cũng rất là nghi hoặc.

Trương sư chỉ điểm cho người khác tiến bộ nhanh như vậy, vì sao lại không để cho tu vi của mình tăng nhanh lên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.